Thành thật mà nói cô không muốn đi, có điều, người trưởng thành mà, phải đạo đức giả một chút.
Sau khi chơi xong trò chơi cực hạn đó, có một nhóm người đã phải đến phòng y tế.
Chưa bước vào cửa đã nghe thấy những tiếng gào thét điên cuồng từ bên trong võng ra.
PD vốn đang quay bỗng nhiên đứng hình.
Ánh mắt Khương Mạn chế nhạo: "Anh đứng đó làm gì, vào đi."
Các PD đang do dự, giọng nói vừa rồi là của Phong Lăng!
"Nhất định là do gopro nặng quá, không sao đâu, tôi vác giúp các anh."
Khương Mạn cầm lấy gopro, nó nhỏ và nhẹ hơn cả tô bún ốc.
Khi cô sải bước tới, đẩy cửa đi vào, tiếng gào thét đã dừng lại.
Trong phòng có một nhóm người đang đứng, ngoài những người của ekip chương trình còn có các nhân viên và nhân viên y tế của khu vui chơi.
Phong Lăng ngồi trên giường, bên cạnh giường vẫn còn một người đang đứng, đó chính là người hướng dẫn đã kiểm tra dây an toàn cho anh ta trước đó.
Anh ta liếc nhìn chiếc gopro trên tay Khương Mạn, nói nhẹ nhàng với người đó:
"Lần này tất cả đều là do tôi không chú ý an toàn, không liên quan gì đến anh."
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi. Thật may là lần này không xảy ra chuyện gì."
Người hướng dẫn sửng sốt, vừa rồi thái độ của đối phương không phải như thế này, luôn mồm nói sẽ khiến anh ta mất việc, còn bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi!
“Cảm ơn, cảm ơn anh.” Người hướng dẫn nói cảm ơn và cùng những nhân viên khác của công viên vui chơi vội vàng đi ra ngoài.
Phong Lăng vẫn ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt, tinh thần có chút ủ rũ, sau khi nhìn thấy camera trong tay Khương Mạn, anh ta tức giận đến mức ngứa cả răng.
Ánh mắt anh ta nhìn lướt qua khuôn mặt của Bạc Hạc Hiên, anh ta lại càng tức giận hơn.
Lúc này, anh ta thậm chí không dám nhớ lại cảnh tượng đó!
Thế nên, Phong Lăng không ngừng cười nói:
"Lúc nãy khi tôi vừa mới tỉnh lại, người hướng dẫn liên tục nói xin lỗi, cũng không có chuyện gì to tát."
"Tôi thậm chí không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ nhớ mình bị ngất đi, những chuyện sau đó đều quên hết rồi."