Hai nhân viên còn đang ngây ra thì Bạc Hạc Hiên đã đi qua người bọn họ nhẹ nhàng tới bên cạnh Khương Mạn. Nhìn tình hình xong hai nhân viên cũng quay về.
“Tôi có thể xử lý anh ta.” Khương Mạn có chút ngoài ý muốn khi thấy anh đi tới đây.
Bạc Hạc Hiên rũ mắt nhìn chằm chằm Phong Lăng đang ôm chặt lấy đùi Khương Mạn, lạnh giọng nói một câu: “Phiền phức.”
Anh vừa lên tiếng lời nói như hoá thành lưỡi đao chém cho Lăng Phong một nhát, tiếng hét chói tai im bặt. Đám người còn đang hô hoán thì Bạc Hạc Hiên đập vào gáy Phong Lăng một cái, anh ta lập tức ngất lịm.
Chớp mắt một cái Bạc Hạc Hiên vác Lăng Phong đang hôn mê, giống như vác một con chó chết sải bước lớn đi về.
(Mẹ kiếp! Bạc ngàn vàng lên tiếng rồi!)
(Aaaa! Bạc thần chiến quá!)
(Khoa học phổ thông: Đập vào gáy sẽ làm người ta bất tỉnh tạm thời, đây cũng là một kỹ thuật chiến đấu.)
(Khương võ thần dạy Bạc thần đúng không? Quả nhiên người với người quá khác nhau!)
(Khương võ thần vs Bạc thần, người sau Bạc ngàn vàng. Phong chúa sến vs Bạc thần, người sau Bạc lực sĩ!)
(Mau chiếu Bạc thần lực sĩ lên màn hình, để cho Khương võ thần nhìn!)
Sau khi đến khu vực an toàn, nhân viên vội vàng vác Phong Lăng đến phòng cấp cứu.
“Khá đấy.” Khương Mạn nhìn người đàn ông bên cạnh.
Bạc Hạc Hiên trầm mặc nhìn cô, nhìn chằm chằm rồi dùng giọng điệu nghiêm túc trước giờ chưa có nói: “Nếu sau này mà gặp trường hợp này thì em phải bảo vệ bản thân trước!”
“Tôi rất an toàn……” cô ấy biết bản thân thế nào, đứa bị dọa sợ đái ra quần là Phong Lăng chứ có phải cô ấy đâu.
“Nếu như em và hắn đều không có dây an toàn, lúc nãy hắn cứ ôm em mãi không buông, em lại không ra tay như vậy mà bảo là bản thân an toàn?”
Dưới ánh mắt cảnh giác của mọi người, Bạc Hạc Hiên từng bước ép lại gần trực tiếp nắm lấy cằm của Khương Mạn. Để cho cô ấy nhìn thẳng về phía mình, bắt cô ấy phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Em không nghe lời đúng không?”
Cằm Khương Mạn bị véo nên hơi đau.
Ánh mắt cô hiện lên sự nguy hiểm: Người đàn ông này, anh hơi nông nổi rồi...
Nhưng người đàn ông trước mặt là đồng đội của cô, giết hại lẫn nhau là chuyện không thể. Hơn nữa, cô còn có con tin (ngỗng - máy tạo phân) gửi nuôi ở chỗ anh.
Vì vậy, Khương võ thần “nhanh trí” nói: "Ừ, tôi nghe lời, tôi sai rồi."
Nói xong, cô hạ thấp giọng, ánh mắt nguy hiểm:
"Người ta đã giữ thể diện cho anh thì anh nên biết dừng lại đúng lúc Bạc thiên kim à."