“Không thân lắm mà cho anh vay 10 triệu tệ?” Tôn Hiểu Hiểu cười nói đưa tay ngoáy mũi, nén đau lạnh lùng nói: “ Khương Mạn không ra cái hạng gì, mà anh cũng chả ra cái hạng gì nốt!”
Tôn Hiểu Hiểu nói xong, gọi Vương Hinh đi về phía nhà của mình. Ngụy An Nhiên đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm đến khó tả.
Chết tiệt, con đàn bà Tôn Hiểu Hiểu này bị điên rồi à? Mình có chọc cô ta cái gì đâu?
Hổ Tử lon ton chạy tới bên cạnh Ngụy An Nhiên, kéo kéo quần của anh ta nói: “Anh ẻo lả vừa nghĩ cách ly gián đấy à?”
Ngụy An Nhiên hoang mang nói: “Đâu có, em đừng nói linh tinh, còn nữa, không được gọi là anh ẻo lả!”
“Hả, anh ẻo lả không thích bị người khác gọi là ẻo lả……” Hổ Tử lắc đầu thở dài: “Anh Quân Quân nói dì Hiểu Hiểu không được thông minh lắm, vậy mà anh còn không lừa được dì ấy, thảo nào chả ai muốn chơi với anh……”
“Cho nên anh ẻo lả anh ngốc lắm, đã học hết cấp 3 chưa vậy?”
Ngụy An Nhiên phát điên tới cực hạn. Ông đây cử nhân đại học!! A! anh ta ghét nhất mấy đứa trẻ con nghịch ngợm!!
……
Tối nay Khương Mạn ăn hơi nhiều, 9 bát cơm to, tất cả mọi người đều dừng đũa thì cô vẫn tiếp tục ăn nốt chỗ thức ăn thừa trên bàn.
Lý Quân rất vui vì có chiếc nạng mới, cũng là lần đầu tiên được ngồi trên xe lăn, Vân Đoá còn ở đằng sau đẩy xe cho em ấy. Hai đứa nhỏ giống như có đồ chơi mới, từ nhỏ đã lớn lên trên vùng núi cao, đối với bọn chúng hạnh phúc và vui vẻ chỉ cần đơn giản vậy thôi.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cùng nhau đi tới, cũng cười vui cùng lũ trẻ.
“Đã đỡ cảm cúm chưa?” Khương Mạn hỏi: “Tối nay không thấy anh ăn mấy.”
“Ừ, cũng đỡ rồi.”
Bạc Hạc Hiên quay qua nhìn cô, đáy mắt có ý cười: “Khẩu vị của tôi không được tốt, cô ăn ngon là được rồi.”
Khẩu vị của Khương Mạn đúng là rất tốt, cô ngẩng đầu nhìn lại một cái: “Làm người mà khéo mồm vậy là không tốt đâu.”
Trước đây lúc quay phim cô ấy phát hiện Bạc Hạc Hiên mỗi lần ăn uống đều sẽ rất đau khổ. Khương Mạn không hiểu tại sao người ta lại không vui khi được thưởng thức mỹ vị trần gian như thế.
“Tật cũ khó sửa.”
Bạc Hạc Hiên nửa cười nửa không nhìn lại cô: “Có người giám sát có khi lại dễ sửa.”
“Quản lý của anh đâu?” Khương Mạn hỏi rồi lại lắc đầu: “Quên mất là anh ta cũng chả quản nổi anh.”