Tang Điềm liếc nhìn bốn tên cướp đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, máu mũi chảy ròng ròng.
"Giữa ban ngày ban mặt mà bốn người này dám cướp công khai, đánh người bị hại, sau đó bất cẩn bị ngã và bất tỉnh."
Khương Vân Sênh gật đầu và chỉ vào camera đã tắt: "Không chỉ như vậy, bọn họ còn nói những lời thô lỗ, đe dọa. Những điều này đều được ghi hình lại rồi."
Tang Điềm và Tôn Hiểu Hiểu ngẩn người. Đây là Bạc ảnh đế và đạo diễn Khương mà bọn họ quen biết à?
Khương Mạn gật đầu nhìn bốn người đó: "Đây gọi là có tật giật mình, không có bản lĩnh mà còn dám đi cướp."
"Không ngã chết đã là may cho họ lắm rồi."
Tang Điềm: "..."
Tôn Hiểu Hiểu: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Ba người này chính là quỷ!
Khương Mạn nói xong liền nhớ tới điều gì đó, nhìn sáu bạn nhỏ bên cạnh, vẻ mặt có chút bối rối.
Ôi, quên mất những bông hoa nhỏ của đất nước này!
Tiểu Lý Quân không nhìn cô, cúi đầu nói: "Bốn tên xấu xa, ngã là đáng đời."
Vân Đoá gật đầu: "Bà Lưu từng nói làm chuyện xấu là có quả báo, đáng đời bọn họ đi mà không nhìn đường."
Những bạn nhỏ khác cũng lần lượt gật đầu.
Khương Mạn không nhịn được cười, nói nhỏ:
"Không ổn rồi, hình như đã dạy hư các bạn nhỏ rồi."
“Bọn trẻ vốn là người tốt, dạy cũng không thể hư được.” Bạc Hạc Hiên nhìn cô, giọng nói không có cảm giác cưng chiều: “Đánh tội phạm là trách nhiệm của mỗi người.”
Như vậy, chuyện đã được giải quyết theo cách đó.
Sau khi báo cảnh sát, Khương Mạn bước đến bên cạnh Tôn Hiểu Hiểu.
Người khiến cô ta mất mặt là Khương Mạn nhưng người đứng ra giúp cô ta cũng chính là Khương Mạn. Thực sự vai người tốt hay người xấu đều để cô đảm nhiệm!
Lời cảm ơn đã đến miệng nhưng không thể nói ra, chưa kể là còn vô cùng khó xử.