Việc ăn mặc, đi lại của mấy ngày tới sẽ không cần phải lo lắng nữa rồi!
Tiếp theo đây sẽ là mua sắm điên cuồng, rũ bỏ bộ quần áo quê mùa trên người, Tang Điềm bọn họ đều mua một vài bộ để thay sau khi tắm, cùng với đồ lót.
Các bạn nhỏ bên kia cũng không uổng công chờ đợi, mỗi bé mua ba bộ quần áo trước tiên.
Tiếp theo đó là một số vật dụng hàng ngày.
“Hay là chúng ta ăn cơm trưa trước đi, buổi chiều chia nhau đi mua sắm, vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn.”
Khương Vân Sênh đề nghị: “Nếu như quá muộn, trời tối thì đường trên núi sẽ không dễ đi nữa.”
Tang Điềm vội vàng gật đầu, nhớ tới đoạn đường núi, cô chợt rùng mình.
Những người khác cũng không có ý kiến gì, một đoàn người đi tìm quán cơm trước.
“Bên kia đang làm gì vậy, trông thật là náo nhiệt?”
Tang Điềm chỉ vào đám đông cách đó không xa, “Trại ngỗng, hình như là một nơi ăn thịt ngỗng?”
Cô ấy vừa nói liền chảy nước miếng: “Ngỗng ăn có ngon không nhỉ?”
“Em chưa ăn bao giờ à?” Khương Mạn nhìn cô ấy, Tang Điềm lắc đầu.
Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên xen vào một câu: “Ngon, chỉ là quá hung dữ thôi.”
“Ừ ừ! Ngỗng lớn là hung dữ nhất, con chó Đại Hoàng trong thôn cũng bị nó đuổi đánh.”
Mấy đứa nhỏ gật đầu nói: “Em còn từng bị ngỗng đuổi, nó lúc nào cũng thích mổ vào mông người ta.”
Khương Mạn phì cười: “Không hổ là ác bá trong thôn, vậy hôm nay chúng ta liền vì dân trừ hại, ăn thịt nó!”
Một đoàn người đi về phía trại ngỗng, vì để tránh gây nên sự hỗn loạn, tổ hợp ba người bị bán đứng lập tức đội mũ rơm lên.
Sau khi đến cửa tiệm, thì nhìn thấy một người đàn ông, dáng vẻ giống như là chủ tiệm, đang cầm loa hét lớn.
“Lễ kỷ niệm mười năm thành lập trại ngỗng, giảm giá hai mươi phần trăm tất cả các món ăn, có hoạt động ném vòng ngỗng, lần đầu miễn phí, ném trúng thì sẽ kiếm được tiền!”
Liền nhìn thấy trong cái hàng rào dài bên cạnh có mấy chục con ngỗng trắng, to đang đi qua đi lại, cách hàng rào một mét có dây buộc ngăn lại, không ngừng có người tới lấy vòng, đứng bên ngoài đoạn dây, ném vòng vào bên trong hàng rào.
Nếu lần đầu miễn phí mà thất bại, lại muốn tiếp tục ném vòng, thì phải nộp tiền.
Năm mươi tệ được mười vòng.
“Quy tắc này quá khó rồi, cái vòng tròn đó chỉ to bằng lòng bàn tay của em, còn có khoảng cách một mét, ai có thể ném trúng chứ……”