Cơ thể khó chịu? E rằng không muốn đi vì sợ phải chịu khổ thì đúng hơn nhưng những người khác cũng không vạch trần làm gì.
Năm người lớn và sáu trẻ em cùng nhau hướng về thị trấn.
Có câu nói núi dễ lên nhưng khó xuống, ba người Tang Điềm, Khương Vân Sênh và Tôn Hiểu Hiểu thoạt nhìn có vẻ như rất ít khi vận động. Hôm đó đi lên núi phải mất rất nhiều thời gian, mà đường xuống núi còn khó đi hơn, suýt trượt ngã mấy lần.
Bình thường khi đi học các bạn nhỏ đều đi trên con đường này nên giờ giống như đi trên đất bằng. Trong số những người lớn, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên bước đi rất nhanh hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
“A… không được rồi, xuống núi khiến em mệt sắp chết rồi.” Tang Điềm thở hổn hển nhìn phía trước, vẻ mặt càng thêm ủ rũ.
"Em không thể so sánh với chị Khương Mạn và anh Bạc đã đành nhưng thậm chí ngay cả Tiểu Lý Quân cũng không bằng."
Khương Vân Sênh cũng có chút bất lực: "Xem ra quay về phải rèn luyện thôi."
Tang Điềm quay lại và nhìn thấy Tôn Hiểu Hiểu đang đi phía sau cùng, đột nhiên lấy lại được chút tự tin. Tốt lắm, may mắn cô ấy vẫn không phải là người chậm nhất!
Cuối cùng đoàn người cũng xuống đến chân núi, Tang Điềm nhìn thấy con đường liền ngồi sụp xuống mặt đất.
Thứ Tang Điềm sợ không phải là đến đây chịu khổ!
“Đường núi này không có ai quan tâm, sửa chữa sao?” Vẻ mặt Tang Điềm chua xót nói: “Thường ngày các bạn nhỏ đề đi học và về bằng con đường này à?
“Không chỉ có bọn chúng đi đường này mà những cụ bà 80 tuổi trong thôn cũng đi con đường này”.
Khương Mạn kéo cô ấy từ dưới đất đứng lên: "Dù sao, em không bằng bà cụ 80 tuổi, cũng không bằng đứa trẻ năm tuổi."
Tang Điềm: "..." Em là đồng đội của chị mà! Chị có thể đừng tấn công bừa bãi được không?
Khương Vân Sênh và Tôn Hiểu Hiểu bên cạnh cũng bày tỏ sự đồng cảm.
"Như thế này quá khổ rồi..." Tang Điềm lẩm bẩm.
Cuộc sống “trở về với nguyên thủy” những ngày qua khiến cô ấy có chút choáng, đường núi kiểu này khiến cô ấy càng thêm nghi ngờ về cuộc đời.
"Thật là khổ."
Khương Mạn nhẹ giọng nói: "Nếu không thì sao có thể gọi là một cuộc sống khác trên thế giới."
Không biết tại sao, trong lòng Tang Điềm và những người khác đều thắt lại.
Ở bên kia, các bạn nhỏ Tiểu Lý Quân và Vân Đoá vừa nói vừa cười, vẻ mặt tràn đầy vui mừng vì sắp được vào thành phố. Đơn thuần, đơn giản, chỉ một nụ cười vô cùng trong sáng, thuần khiết.
Tràn đầy sự hứng thú và khao khát với thế giới bên ngoài, không có bất cứ sự phàn nàn nào cả.
Tang Điềm cúi đầu nói nhỏ: "Đợi quay chương trình xong rồi, chúng ta hãy bỏ tiền để sửa chữa con đường này."
"Kéo điện cho thôn bản và làm nhà mới cho bọn họ nữa."
Khương Vân Sênh gật đầu còn Tôn Hiểu Hiểu không nói gì, ngồi dưới đất xoa xoa cổ chân, không biết đang nghĩ gì.