Khương Mạn nhẹ giọng nói: "Bà ngoại, bọn chị tìm được bà rồi."
Bạc Thiên Y sững sờ...
Vân Miểu Thiên Châu.
Bạc Thiên Y ở trên tầng thăm bà ngoại, khóc như mưa.
Bạc Hạc Hiên ở dưới tầng tiếp nhận tứ đường hội thẩm, cũng là một cảnh tượng đặc biệt.
Bốn anh trai nhà họ Khương đều đã đến rồi, chú Elijah ở Lancelot xa tít, nửa đêm cũng bị đánh thức, nếu không phải Khương Lệ Sính ngăn cản thì giờ này đã ngồi trên máy bay rồi.
Khương Lệ Sính ngồi ở giữa sô pha, bên cạnh là Khương Vân Sênh.
Khương Nhuệ Trạch và Khương Tử Mặc ngồi ở hai bên.
Khương Mạn ôm một ly nước ép, ngồi ở phòng ăn, ực ực ực, uống một mạch hết bốn ly, ánh mắt không ngừng liếc về phía phòng khách.
Bạc Hạc Hiên ngồi nghiêm túc trên chiếc ghế sô pha đơn giữa phòng khác.
Khương Lệ Sính cau mày, mở miệng nói: “Tiểu Mạn có thai rồi à?”
“Khụ——” Khương Mạn suýt nữa thì phun ngụm nước ép ra, cao giọng đáp: “Anh cả, em....”
“Ngồi xuống.” Khương Lệ Sính cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
“Ờm.” Khương Mạn thành thật ngồi xuống, co ro thành một cụm.
Bạc Hạc Hiên cười đáp: “Chuyện mang thai này, em vẫn đang cố gắng.”
Khương Lệ Sính nhìn chằm chằm anh: “Đã cân nhắc kỹ chưa?”
“Em đã chờ đợi rất lâu rồi.” Bạc Hạc Hiên nói: “Từ trước đến giờ em luôn đặt chuyện kết hôn làm mục tiêu khi hẹn hò với cô ấy.”
Khương Lệ Sính gật đầu: “Được, anh không có ý kiến gì nữa.”
Người tiếp theo.
Khương Vân Sênh day trán, không biết nên khóc hay cười: “Em không có ý kiến, người tiếp theo.”
Khương Nhuệ Trạch vừa định nhảy lên, Khương Tử Mặc đã nói: “Là ai cầu hôn?”
Câu hỏi này bỗng chốc khiến bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Bạc Hạc Hiên nhìn anh tư, nghi ngờ đối phương liệu có phải là đã tháo nhẫn khống chế dị năng để lén lút nghe đáp án hay không.
“Không phải chứ Bạc Hạc Hiên! Chẳng lẽ là em gái tôi phải cầu hôn anh chắc!”
Khương Nhuệ Trạch nhảy dựng lên: “Không phải là ngay đến cả nhẫn mà cậu còn chưa chuẩn bị đấy chứ?”
Bỗng chốc, mấy người anh trai đều không kìm chế được mà dùng ánh mắt khiển trách nhìn anh.
Khương Mạn ngồi không nổi nữa, chạy tới đẩy Bạc Hạc Hiên sang một bên, ôm ly nước ép nói: “Là em cầu hôn, là em thèm khát cơ thể của anh ấy!”
Bạc Hạc Hiên phì cười.
Khương Nhuệ Trạch: “……”
Khương Vân Sênh thở dài.
Khương Lệ Sính day day thái dương.
Khương Tử Mặc nhìn Khương Mạn cười khẽ.