Dưới lầu, Bạc Hạc Hiên uống một ngụm trà, híp mắt lại, giống như một con hồ li gian xảo đã đạt được mưu kế.
Lão Ưng thầm nghĩ, con búp bê Bạc Ngọc kia rốt cuộc đã bị đánh thành cái dạng gì rồi vậy?
Tiếng kêu thảm thiết như vậy, không biết còn tưởng hắn ta bị thiến rồi đấy!
Điện thoại đột nhiên rung lên, Lão Ưng cúi đầu nhìn, nói với Bạc Hạc Hiên: “Thưa ngài, ‘khách’ đã tới rồi.”
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên trầm xuống, lạnh đi vài phần: “Dẫn vào đây đi.”
Bạc Khôn cả người giống như già đi mười mấy tuổi, mái tóc đã bạc đi một nửa.
Ông ta bây giờ đã hoàn toàn bị gạt ra khỏi tầng lớp nắm quyền, nhà cả họ Khương bị lật đổ, Khương Nguy Viễn chạy trốn, mà ông ta sắp tới sẽ phải đối diện với vô số cáo trạng buộc tội.
Ngồi tù là chuyện không thể tránh khỏi được nữa, thậm chí có thể sẽ bị phán tử hình.
Hôm nay Bạc Hạc Hiên muốn gặp ông ta, đối với Bạc Khôn mà nói, đây là cơ hội sống sót cuối cùng của ông ta rồi.
Ông ta thực sự không ngờ, bản thân sẽ thất bại nhanh đến vậy! Điều này thật khó hiểu!
Cái tên khốn nạn đó, bản thân hắn thì bỏ của chạy lấy người, kéo tất cả những kẻ khác xuống làm đệm lưng!
Bạc Khôn vừa tiến vào cửa, nhìn thấy bóng người đang ngồi trên sofa liền muốn xông tới, nhưng lại bị người ta cản lại.
“Thưa ông Bạc Khôn, ông vẫn nên duy trì khoảng cách an toàn thì tốt hơn.” Lão Ưng nói, sắc mặt không đổi, trong ánh mắt nhìn Bạc Khôn có một sự chán ghét không hề che giấu.
Tội trạng của Bạc Khôn vẫn chưa được công khai tới dân chúng, nhưng đã được truyền đi khắp nội bộ cấp cao rồi.
Cái thí nghiệm hủy diệt nhân tính trên con người kia, bao gồm cả kế hoạch gi3t chết người vợ Tào Khang* của mình, rồi tới tham ô, từng chuyện dơ bẩn, cái người trước mắt này đã không xứng được gọi là con người nữa rồi.
(* Người vợ tào khang: dùng để chỉ tình nghĩa vợ chồng gắn bó từ thuở nghèo khó.)
“Hạc Hiên.” Trên mặt Bạc Khôn treo lên một biểu cảm ân cần giả dối, “Cha biết lỗi rồi, cha tới để xin lỗi con.”