Đây cũng là điểm mà Khương Nhuệ Trạch nghĩ không ra.
Joanna cướp Khương Nghiệp Thành đi là vì Bạc Hạc Hiên và em gái nhà hắn đang yêu nhau, nếu nói là vì ghen ghét thì con mụ điên đó phải sớm có hành động rồi mới phải.
Thế mà cô ta lại còn chơi trò trốn tìm với bọn họ, cứ nhẫn nhịn không ra tay, không ai đoán được mục đích của cô ta là gì.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Khương Nhuệ Trạch nhìn màn hình, nheo mắt lại.
Anh ta ra hiệu cho Quỷ Hồ và những người khác yên tĩnh, ấn mở loa ngoài.
Đầu bên kia tiện thoại truyền đến tiếng cười kiêu ngạo của người phụ nữ.
“Khương Nhuệ Trạch, có nhớ tôi không nào?”
“Joanna!!!”
“Haha ~ Anh thua rồi nhé, Khương Nhuệ Trạch, lâu vậy rồi mà vẫn không bắt được tôi.”
Khương Nhuệ Trạch bật cười, giọng nói lạnh lẽo: “Trốn được một lúc, liệu cô có trốn được cả đời không? Nếu cô muốn cùng lão già Khương Nghiệp Thành kia bên nhau trọn đời thì tôi cũng rất vui lòng thỏa mãn mong ước đó cho cô.”
“Ôi ~~ sợ quá đi nè.”
Joanna Kiều cười đáp: “Với tính cách của người nhà anh, nếu không thể tự tay gi3t chết kẻ thù giết cha mẹ mình, thì hẳn là rất khó chịu phải không?”
“Hầy, thế thì cô nhầm rồi.” Khương Nhuệ Trạch trào phúng: “Nhà cả họ Khương đã sụp đổ rồi, Khương Nghiệp Thành tuổi tác cũng không nhỏ nữa, nếu cô vui vẻ dẫn ông già thối đó đi lang bạt đầu đường xó chợ, hót cứt, chùi đít cho ông ta, thì tôi cũng vui vẻ trông đợi đấy.”
“Dù sao thì các người trốn đông trốn tây, còn bọn tôi lại cơm ngon rượu say, có gì mà phải khó chịu cơ chứ?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc.
“Mồm mép lanh lợi hơn nhiều rồi đấy nhỉ, Khương Nhuệ Trạch.”
“Không phục sao? Không phục cũng cố mà nhịn lấy cho ông.”
Joanna vẫn cười quái dị: “Bực bội gì chứ? Vẫn cứ không biết nói đùa nhỉ....yên tâm, tôi không trốn nữa.”
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch thì thế nào?” Joanna tỏ vẻ thần bí nói: “Tôi giao Khương Nghiệp Thành cho mấy người, đồng thời, tôi còn có thể cho các người biết, con bài Khương Nguy Viễn nắm trong tay dùng để đối phó Bạc Hạc Hiên rốt cuộc là thứ gì.”