Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 9




#Fans tình cờ gặp được ảnh đế Diệp Hoài Cẩn ở tiệm bánh ngọt#

#Fans tình cờ gặp được ảnh đế Diệp Hoài Cẩn đi mua kem cho ba đứa trẻ#

#Fans chụp được hình ảnh quý giá về ba đứa trẻ nhà Diệp Hoài Cẩn#

***

Bên dưới đều là các chủ đề tương tự, phản ứng đầu tiên của Mục Nhan chính là lúc Diệp Hoài Cẩn mua kem đã bị chụp ảnh, không lẽ khả năng phía sau còn có người theo dõi, thậm chí chụp được ảnh của ba đứa nhỏ?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Mục Nhan lập tức click vào xem tình huống cụ thể.

Sau khi nhấp vào, kéo xuống dưới, chỉ thấy ảnh Diệp Hoài Cẩn đeo kính râm, xách hộp kem… cùng với…

Ảnh Vũ Triết vươn tay nhỏ ra khỏi cửa sổ xe?

What?

Cái gọi là hình ảnh quý giá về ba đứa trẻ nhà Diệp Hoài Cẩn chính là đây sao?

Đúng là tiêu đề giật tít!

Lặng lẽ khinh thường người đăng bài, Mục Nhan thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục nhìn xuống dưới.

Dưới tình huống không bị “uy hiếp”, thì xem những tin tức này chỉ như giết thời gian mà thôi.

Lại nhìn bàn tay nhỏ mập mạp vươn ra ngoài cửa sổ xe kia, Mục Nhan không chút khách khí mà bật cười.

Đúng là đứa nhỏ tham ăn!

Xem xong tin tức cô cảm thấy vẫn còn chưa đủ, Mục Nhan lại nhìn thấy bài đăng sớm nhất về tin tức này, sau đó lập tức bò qua diễn đàn giải trí được đề cập trong bài viết.

Bởi vì chồng cô là người trong giới giải trí, nên cô khá quen thuộc với các diễn đàn giải trí lớn.

Mục Nhan nhanh chóng nhìn thấy tiêu đề này ở ngay top đầu của diễn đàn bát quái giải trí.

#Hôm nay may mắn hết sức, cùng nhóm bạn thân đến tiệm bánh ngọt, thế nhưng lại tình cờ gặp được nam thần Diệp Hoài Cẩn của tôi, sau đó còn nhìn thấy ba đứa nhóc! Đọc tiếp để biết thêm chi tiết#

Sau tiêu đề này, còn có một chữ “Hot” và “New” để đánh dấu độ nóng và mới của tin tức.

Xem xong nội dung đại khái, Mục Nhan tiếp tục đọc các bình luận của cư dân mạng ở phía dưới.

Lầu 1: “Quần cũng cởi rồi, thế nhưng bạn lại cho tôi xem cái này?”

Lầu 2: “Đến đây vì ảnh chụp của ba đứa trẻ, kết quả chỉ có mỗi một cánh tay nhỏ bụ bẫm, cánh tay này tôi đã nhìn năm năm rồi!”

Lầu 3: “Đúng vậy đúng vậy! Nhân tiện, khi nào “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” mới bắt đầu quay thế? Tôi muốn sớm được nhìn thấy ảnh chụp của ba đứa nhỏ, với giá trị nhan sắc của ảnh đế Diệp, tôi tin chắc bọn trẻ rất đáng yêu.”

Lầu 4: “Cười xỉu ngang xỉu dọc~~ Cũng bị tiêu đề về ảnh chụp của ba đứa trẻ thu hút mò đến đây.”

Lầu 5: “Chỉ có thể nói, hy vọng sớm ngày được nhìn thấy ảnh chụp của ba đứa trẻ!”

Lầu 6: “Đợi khi “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” bắt đầu ghi hình, bước vào giai đoạn tuyên truyền, dưới sự hùng hậu của cư dân mạng, chắc chắn ảnh chụp sẽ tuồn ra ngoài.”

Lầu 7: “Tôi chỉ muốn nói, nhìn bức ảnh này tôi cảm thấy nam thần Diệp vô cùng ấm áp, nam thần cũng là một người bố!”

Lầu 8: “Nam thần Diệp vốn là người đàn ông tốt, luôn chăm lo cho gia đình, mới đầu tôi chỉ thích các tác phẩm của anh ấy, nhưng sau này càng tìm hiểu, tôi lại càng bị nhân phẩm của anh ấy thuyết phục, người đàn ông tốt trong giới giải trí.”

Lầu 9: “A a a ~~ tôi cũng rất thích Diệp Hoài Cẩn, mỗi lần nhìn thấy ai khen anh ấy, tôi đều phải ấn like một lần.”

***

Xuống chút nữa, toàn là lời khen ngợi từ trái tim cho tới quả thận dành cho Diệp Hoài Cẩn.

Nhìn những lời khen ngợi đó, Mục Nhan cũng cảm thấy vinh dự.

Người đàn ông ưu tú như vậy thuộc về cô!

Lúc này, cửa phòng tắm phía xa xa “cạch” một tiếng mở ra, biết ba đứa nhỏ đã tắm xong, Mục Nhan lập tức bỏ di động trong tay xuống.

Ngay khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy ba đứa nhỏ mặc áo choàng tắm giống hệt nhau, tóc bọn trẻ hơi ướt, lúc bước đến, chúng cố ý sát lại gần nhau rồi lắc lắc đầu, những giọt nước bắt đầu bắn tung toé khắp nơi.

“Hì hì ~” Tiếng cười huyên náo truyền khắp phòng khách, khiến mọi người xung quanh không khỏi cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Nô đùa đủ rồi, ba đứa trẻ tự cầm khăn lông của mình và ngồi xuống bên cạnh Mục Nhan.



“Mẹ, lau giúp con.” Diệp Vũ Thánh uốn éo cái mông nhỏ, đẩy Diệp Vũ Triết sang một bên rồi đưa khăn lông tới trước mặt Mục Nhan.

“Em trước.” Diệp Vũ Triết cũng không chịu thua, cậu chen tới.

Hai người anh đẩy em, em đẩy anh, không ai nhường ai.

Lúc này, Diệp Vũ Hành nhìn hai người anh trai của mình, yên lặng vòng qua hai người, cậu đặt khăn lông vào tay Mục Nhan, sau đó nở một nụ cười mềm như bông với cô.

Thật dễ thương ~

Mục Nhan nhìn em út, cầm khăn lông trong tay bắt đầu lau đầu, động tác của cô nhẹ nhàng mềm mại, Diệp Vũ Hành cũng nheo mắt hưởng thụ.

Thấy Mục Nhan đang lau tóc ở bên cạnh, hai đứa nhóc câm nín nhìn sang em trai mình.

Mỗi lần bọn chúng tranh giành nhau, cuối cùng người được hưởng lợi luôn là em út!


Lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã lấy máy sấy từ trong phòng ra, anh nhìn hai mẹ con âu yếm nhau, lại nhìn Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết đang ngẩn người thì bất đắc dĩ nói: “Lại đây.”

“Em trước đi.”

“Anh trước đi.”

Lần này Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết lại xô đẩy lẫn nhau.

“Cả hai đứa đều lại đây.” Diệp Hoài Cẩn tiếp tục ra lệnh.

Anh cả và anh hai chậm rì rì bước đến.

Bố… tay của bố quá thô bạo!

Một lát sau, khi Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết cảm giác tóc mình đã bị vò tới rối bù thì nhìn Diệp Vũ Hành ở phía trước, đôi mắt “đỏ lên” vì ghen tỵ.

Sau một hồi lăn lộn, cuối cùng ba đứa nhỏ cũng nhẹ nhàng khoan khoái.

Cho bọn trẻ xem hoạt hình nửa tiếng, hai người dỗ dành bọn chúng trở về phòng, dỗ bọn chúng ngủ xong, hai người mới cùng nhau trở về phòng ngủ chính.

Chỉ là chân trước Mục Nhan vừa bước vào, cánh cửa sau lưng vừa đóng lại, cả người cũng bị Diệp Hoài Cẩn kéo qua.

Dựa vào cửa, trái tim Mục Nhan lập tức bị lỡ một nhịp, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt: “Có chuyện gì vậy?”

Tường đồng (*)!

(*): Hành động người nam đẩy người nữ vào tường, dùng một tay hoặc dựa vào tường khiến cô không còn chỗ trốn, theo cách này, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn và cơ thể tiếp xúc gần.

Lần cuối cùng cách đây bao lâu?

Trong lòng Mục Nhan lập tức có dự cảm bất thường.

“Chúng ta nói chuyện đi.” Diệp Hoài Cẩn thấp giọng nói, âm thanh mát lạnh, nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Mục Nhan, trong mắt anh mang theo ý cười không rõ ràng.

“Nói chuyện gì?”

“Nói chuyện hôm nay.”

Nghe vậy, Mục Nhan nhất thời chột dạ, đôi mắt cô liếc trái liếc phải: “Hôm nay có chuyện gì? Không phải người một nhà chúng ta chơi rất vui vẻ hay sao?”

“Là bố con anh chơi vui vẻ, còn em xem náo nhiệt vui vẻ!” Diệp Hoài Cẩn hơi nhướng mày kiếm, người phụ nữ không có lương tâm, nhìn anh bị ba tên nhóc thối lăn lộn lâu như vậy.

“Không phải chỉ là bù đắp khoảng thời gian trước kia anh không được chơi đùa cùng bọn nhỏ hay sao.” Mục Nhan đúng lý hợp tình mà nói.

“Điểm này quả thực anh làm chưa tốt, sau này anh sẽ đền bù đầy đủ cho bọn nhỏ, còn bây giờ, em phải cẩn thận bồi thường cho anh.” Diệp Hoài Cẩn thấp giọng nói, mặt mày mang theo chút “sắc thái”.

Mục Nhan lập tức hiểu ra!


Đối diện với ánh mắt có tính xâm lược của Diệp Hoài Cẩn, cô cảm giác có phần không chống đỡ được.

“Vậy nên bọn nhỏ giày vò anh, còn anh thì giày vò em hả?”

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn chậm rãi cúi đầu đến gần Mục Nhan, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai Mục Nhan, nhẹ nhàng ngứa ngáy, khiến Mục Nhan không khỏi co rụt người lại.

Đồng thời, cô cũng nghe rõ lời nói của Diệp Hoài Cẩn.

“Con nợ mẹ trả.”

Sau đó cô còn chưa kịp phản bác, tất cả lời nói đã bị một đôi môi mềm ấm lấp kín.

Chẳng mấy chốc, hô hấp của hai người đều có chút dồn dập, cơ thể chậm rãi đến gần chiếc giường lớn.



Khi ngã xuống giường, Mục Nhan ngăn cản bàn tay đang cởi bỏ quần áo cô của Diệp Hoài Cẩn: “Còn chưa tắm đâu!”

Diệp Hoài Cẩn dừng một chút, khẽ cười: “Đúng lúc, tắm cùng nhau.”

Mục Nhan: “...”

***

Sáng sớm hôm sau, trong lúc Mục Nhan nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm giác có thứ gì đó sờ loạn trên mặt mình, động tác nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng ngứa ngáy.

Cố gắng mở mắt ra, Mục Nhan liền nhìn thấy ba gương mặt nhỏ đáng yêu.

Hoá ra là ba đứa nhỏ đang quấy rối.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi!”

Thấy Mục Nhan mở mắt, Diệp Vũ Triết hưng phấn nói.

“Ừm, mẹ tỉnh rồi.” Mục Nhan đáp lời, cô đứng dậy, vòng tay ôm cùng lúc ba đứa nhỏ, sau đó lần lượt thơm lên má bọn chúng.

Thơm thơm mấy đứa nhỏ đáng yêu nhà cô~

Mục Nhan thơm khiến trên mặt bọn trẻ dường như hơi ngứa ngáy, chúng né tránh rồi không nhịn được cười ha ha.

Mấy mẹ con đang chơi đùa, đột nhiên có tiếng gõ cửa cộc cộc.

Khi Mục Nhan nhìn qua, chỉ thấy Diệp Hoài Cẩn đang mặc áo ngủ và dựa vào cạnh cửa.

Chính anh là người gõ cửa.

“Dậy nào, ăn sáng xong lát nữa còn phải ra sân bay đấy.” Diệp Hoài Cẩn nhắc nhở.

Mục Nhan chợt nhớ ra hôm nay mình phải bay tới Thành Đô, lại nghĩ tới mình vẫn chưa sắp xếp hành lý, cô lập tức từ trên giường bò dậy, sau đó vội vã đi về phía tủ quần áo.

“Anh đã giúp em thu dọn đồ đạc rồi, bọn nhỏ cũng được lo liệu ổn thoả, tất cả đều đặt ở dưới nhà.” Diệp Hoài Cẩn nhìn động tác của Mục Nhan thì tiếp tục nói.

Nghe Diệp Hoài Cẩn nói như vậy, Mục Nhan lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Lúc này Diệp Hoài Cẩn cũng đã theo cô đến trước phòng tắm, nhìn ba đứa nhóc đứng bên cạnh xem Mục Nhan đánh răng, anh nói: “Các con xuống ăn sáng trước đi.”

“Ồ.” Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn rời đi.

Bọn trẻ vừa đi, thấy Mục Nhan đã lau khô mặt, Diệp Hoài Cẩn tiến lên và để lại một nụ hôn trên má cô: “Nụ hôn chào buổi sáng.”

Nói xong, anh mới xoay người rời đi.

Cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên má, gương mặt Mục Nhan có vẻ bất đắc dĩ, sau đó cô tìm một quần áo thuận tiện cho việc đi lại, mặc vào rồi xuống nhà ăn sáng.

Lúc xuống nhà, nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn đang cẩn thận lau khóe miệng cho ba đứa nhỏ, sắc mặt Mục Nhan cũng dịu dàng theo.

Bài viết cô đọc được tối hôm qua nói quả không sai, chồng cô thực sự là người đàn ông tốt của gia đình.

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

“Em đi mở cửa.” Tình cờ Mục Nhan đang ở gần cửa nên cô lập tức nói.

Mở cửa ra, Mục Nhan nhìn thấy Hướng Thiên và hai người đi theo phía sau.

“Vào nhà đi!” Mục Nhan mỉm cười đón bọn họ vào nhà.

Lúc này, hai người phía sau Hướng Thiên cũng không sơ hở mà liếc nhìn Mục Nhan, trong lòng âm thầm tính toán.

Anh Hướng muốn bọn họ tạm thời hỗ trợ dẫn dắt người mới, chắc hẳn chính là người này!

Lại nói, diện mạo người này quả thực không tồi, da thịt trắng nõn trơn mềm, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, khi cười rộ lên khiến người ta có cảm giác như đang được tắm mình trong gió xuân, rất dễ tăng thêm ấn tượng tốt cho người đối diện.

Qua ánh mắt đầu tiên, hai người bọn họ khá hài lòng với đối tượng tiếp theo mà mình cần “phục vụ”.

Đi theo vào biệt thự, sau đó nhìn thấy một người đang tiến về phía bọn họ.

Khi nhìn rõ người nọ, cả hai người đều sững sờ.

Đây không phải Diệp Hoài Cẩn sao? Kẻ săn mồi dưới tay anh Hướng, sao anh ấy lại ở đây?

“Người này các cậu đều biết rồi, anh Diệp, còn đây chính là vợ của anh Diệp.” Hướng Thiên cười tủm tỉm, xấu xa nhìn biểu cảm kinh ngạc trên mặt hai người.

Lúc này, hai người kia mới thực sự phản ứng lại, “người mới” trong miệng anh Hướng chính là… vợ của ảnh đế trong truyền thuyết?