Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 57




Nghĩ tới đồ ăn ngon và trò vui trong tưởng tượng của mình, lại nghĩ tới nội dung Diệp Hoài Cẩn vừa nói, mặt ba cậu nhóc hiện lên vẻ không chịu, sau đó bắt đầu nói lên lý do phản bác.

“Mấy hôm trước không phải chúng ta chơi ở biển rồi ạ?”

“Chúng ta ăn đồ nướng mấy lần rồi bố ơi.”

“Bơi hả, nhiều chỗ cũng bơi được mà bố!”

“…”

Từng câu thốt ra từ miệng chúng.

Các thợ quay phim xung quanh thấy vậy đều cảm thấy hơi đau lòng.

Vừa rồi lúc ba đứa đợi đi chơi, biểu cảm trên mặt chúng vẫn vui lắm!

Không ngờ rằng chớp mắt đã vụt tắt rồi.

Nhưng mà đau lòng thì đau lòng, việc quay phim của họ vẫn phải tiếp tục.

Họ cũng muốn xem diễn biến tiếp theo sẽ thế nào, hay nói cách khác Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan sẽ chọn cách nào để ba cậu nhóc chấp nhận sự thật rằng cả nhà chỉ có thể ở khách sạn và chơi xung quanh thôi.

Lúc này đây đương nhiên Mục Nhan cũng nhìn thấy đôi môi dẩu lên của ba cậu nhóc.

Cô nhìn sang Diệp Hoài Cẩn bên cạnh, anh cũng đã nói tới vài địa điểm vui trong khách sạn với ba cậu nhóc.

Chỉ tiếc rằng những nơi đó đều không cần thiết với ba cậu nhóc, chúng tiếp tục nhìn bố mình với vẻ hơi trách móc.

Chỉ thiếu điều nói thẳng ra những câu như “Con không nghe, con không nghe…”

Diệp Hoài Cẩn thấy mình nói một lúc mà ba cậu nhóc vẫn không lay động, trong lòng hơi khó chịu.

Không phải tức giận mà là tự trách.

Nói thật, giữa hai người, thời gian Mục Nhan bên các con nhiều hơn nên cũng hiểu đám trẻ hơn.

Dù rằng năm nào anh cũng dành thời gian ở bên chúng nhưng lúc chơi cùng thì Mục Nhan cũng ở bên, cô chuẩn bị hết mọi thứ, gần như anh không cần lo nghĩ nhiều, chỉ ở bên cạnh nhìn chúng cười, nhìn chúng chơi đùa.

Nhưng kể từ khi tham gia chương trình anh lại nhìn ra điều khác.

Anh vẫn chưa đủ hiểu con mình.

Người ta nói tình cha như núi, tình mẹ như biển.

Đúng là anh giống một ngọn núi, trở thành chỗ dựa của các con nhưng Mục Nhan thì sao, cô bao dung như biển, ngấm ngầm bên các con.

Việc anh làm vẫn chưa đủ nhiều.

Ngày sau anh sẽ làm nhiều thứ hơn, sẽ càng hiểu thế giới nội tâm của đám trẻ nhà mình hơn.

Mục Nhan thấy vẻ suy tư của Diệp Hoài Cẩn, là vợ chồng nhiều năm nên cô cũng đoán được suy nghĩ của Diệp Hoài Cẩn.

Mục Nhan cũng chỉ có thể ủng hộ suy nghĩ của anh.

Trước đây các con còn nhỏ, rất nhiều chuyện mà Diệp Hoài Cẩn không thể để ý hết trong thời gian hạn hẹp nhưng các con càng lớn, càng có suy nghĩ của mình, đương nhiên cô muốn thúc đẩy mối giao lưu giữa các bố con.

Nhưng làm tới đây thì cần Diệp Hoài Cẩn tự để tâm mới được.

Vốn dĩ cô định đợi sau khi ghi hình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” thì Diệp Hoài Cẩn sẽ hiểu, không ngờ rằng một chuyện nhỏ xíu ngày hôm nay cũng đã khiến Diệp Hoài Cẩn để ý tới.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thế này cũng được mà!

Lúc này, Mục Nhan cũng không lựa chọn bước ra mà nhìn hành động tiếp theo của Diệp Hoài Cẩn.

Vào lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã nghĩ tới tình huống mà Mục Nhan và ba cậu nhóc gặp phải mấy lần trước, sau đó anh hơi ngồi xổm xuống và cất lời với ba cậu nhóc.

“Vũ Thánh, bố nhớ giấy này là do con rút được đúng không?”

“Vâng, con rút đấy ạ.” Diệp Vũ Thánh nghĩ một lát rồi gật đầu.

“Bố cũng biết các con muốn chơi trò vui, ăn đồ ngon nhưng đây là kết quả con tự rút. Nếu con rút được thẻ khác, các con có bực tức nữa không?”

“Không ạ.” Ba cậu nhóc bao gồm cả Diệp Vũ Thánh đều lắc đầu, nếu rút được cái khác, có thể ăn uống chơi bời, chúng bực tức gì nữa chứ!

“Thế bây giờ chỉ có hai lựa chọn, các con chọn được cái không tốt rồi, chẳng lẽ còn có thể chọn cái tốt sao?” Diệp Hoài Cẩn hỏi ngược lại.

Ba cậu nhóc nghe vậy ngay lập tức lắc đầu.

Không được chọn nữa! Nhóm chú Viên cũng đi rồi mà!

“Thế các con nói xem bây giờ phải làm thế nào?” Diệp Hoài Cẩn không quyết định luôn cho chúng mà hỏi chúng.

Ba cậu nhóc nghe Diệp Hoài Cẩn nói thì cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ.

Một lúc sau, ba cậu nhóc mở miệng nói.

“Bố ơi, con nghĩ rồi, hôm nay chúng ta chơi trong khách sạn là được rồi.”

“Ừm, chỉ cần mẹ nấu món ngon cho con, ở đâu cũng giống nhau.”

“Có bố mẹ là được ạ.”

Ba cậu nhóc nói cực kỳ ngoan ngoãn.

Trước đây chỉ là chúng bị miếng mồi của tổ chương trình đập phải, sau đó cuối cùng thứ trong tưởng tượng chẳng còn, có thể thấy vui được sao?

Bây giờ nghĩ lại, không có thứ khác vui, nhưng có bố mẹ bên chúng mà! Không có đồ ngon khác thì chúng có mẹ mà!

Nghĩ như vậy, ba cậu nhóc đã phản ứng lại ngay.

Sau đó ba cậu nhóc lần lượt nắm tay Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan, nói với vẻ cực kỳ vui vẻ: “Bố mẹ ơi, chúng ta về phòng thay đồ, lát nữa cùng đi bơi thôi!”

“Ừm.” Diệp Hoài Cẩn đáp, nụ cười trong mắt càng dịu dàng, làm nhân viên bên cạnh ngơ cả người.

Ảnh đế Diệp đúng là đẹp trai quá!

Sau đấy, một nhà năm người lon ton quay về phòng khách sạn, sau khi ăn bữa sáng đơn giản, thay đồ bơi xong thì tới hồ bơi gần họ nhất.

Nói ra thì trong khách sạn họ ở có ba hồ bơi, phong cảnh hồ nào cũng khác, càng đẹp thì càng nhiều người.

Nhà Mục Nhan chọn hồ bơi gần nhất lại là hồ nhỏ nhất trong ba cái, hơn nữa vị trí hơi xa nên không quá nhiều người tới.

Khi gia đình Mục Nhan tới, trên bờ hồ và trong hồ cũng chỉ lác đác vài người, mà mấy người này cũng đều là người nước ngoài.

Điều này khiến Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan càng tự nhiên hơn một chút.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Những cái khác không nói, nói tới hai hôm nay thôi, vì tổ chương trình ghi hình ở khách sạn này đồng thời bị cộng đồng mạng tiết lộ nên lượng người trong khách sạn tăng vọt để có thể có cơ hội tình cờ gặp họ.

Nhưng mà tổ chương trình cũng có cách đối phó, khi gặp vài khách du lịch đi dạo thì cũng xử lý nhanh gọn, để người khác đừng làm phiền nhóm Mục Nhan quay phim. Vì thế Mục Nhan, cặp sinh ba và Diệp Hoài Cẩn mới không bị fans vây kín.

Vào lúc này, sau khi cặp sinh ba xuống nước, tâm trạng bỗng chốc vui mừng, chúng tới gần chỗ nấc thang nước khá nông rồi gọi Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan: “Bố mẹ ơi, mau đến đây đi.”

Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan nhìn nhau sau đó nhanh chóng xuống nước.

Tận dụng vị trí, cặp sinh ba hất nước vào hai người.

Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn đương nhiên cũng phản kích lại.

Bỗng chốc, trong ống kính của thợ quay phim, cảnh tượng trở nên sống động hơn.

Cả nhà ở bên nhau, cho dù là hành động đơn giản nhất cũng rất bổ mắt rồi!

Nghịch nước, buổi trưa ăn một bữa đơn giản trong nhà hàng của khách sạn. Tới chiều Diệp Hoài Cẩn dùng số tiền còn lại bảo tổ chương trình chuẩn bị đồ dùng và đồ ăn cần cho nướng thịt. Sau giấc nghỉ trưa, cả nhà thong thả đi ra bãi biển ngoài khách sạn.

Lúc này khác với sự yên lặng lúc trưa, rất nhiều người trên biển bị thu hút bởi gia đình Diệp Hoài Cẩn.

Biết có người vây quanh nhưng Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan không để ý, tự do làm chuyện của mình.

Còn ba cậu nhóc lại không nỡ đưa tầm mắt nhìn hướng khác, trong mắt chúng chỉ có một chữ!

Ăn.

Mục Nhan nhìn vẻ háu ăn của chúng, hành động trong tay càng nhanh nhẹn hơn.

Quét dầu, lật lại, thêm gia vị…

Từng xiên nướng thơm ngon ra lò trong tay Mục Nhan.

Nhưng ánh mắt cặp sinh ba nhìn chằm chằm đến mức không chớp mắt vào cánh gà gần hoàn thành của Mục Nhan.

Sau khi phết mật ong thì đặt trên giá nướng đều, lớp da bên ngoài săn lại như đã lọc hết mỡ bên trong, trông gà càng giòn hơn, đồng thời còn tỏa ra mùi thơm ngọt của mật ong.

Nhìn thôi cũng muốn nếm thử ngay.

Cảnh tượng thế này thì cặp sinh ba có thể dời mắt được ư?

Đương nhiên là không rồi!

Mục Nhan nhìn vẻ mong mỏi, liên tục nuốt nước miếng của ba cậu nhóc, cô bất lực cười trong lòng.

Sau đó, khi quét gia vị cho cánh gà xong, Mục Nhan đưa ba xiên cánh gà cho ba cậu nhóc.

Khoảnh khắc tới tay, ba đứa vui mừng cảm ơn Mục Nhan, sau đó bắt đầu thổi đồ ăn.

Khi đã bớt nóng, ba đứa đều cắn vào miếng cánh gà đầu tiên ở chỗ nhiều thịt nhất.

Chất thịt mềm!

Vị ngon!

Đã!

A a a~ có mẹ đúng là hạnh phúc quá!

Ngon quá đi mất!!!