“Sao thế?” Thấy Mục Nhan nhìn điện thoại thần cả người, Diệp Hoài Cẩn tò mò hỏi, chương trình tập này có vấn đề gì à?
“Tập trước ở trong nước, tự dưng tập này lại thành ở nước ngoài.” Mục Nhan nói.
Nếu ở nước ngoài thì cũng có nghĩa là ít gặp các fan hâm mộ hơn.
Này có tính là lại cho cô cơ hội tránh đi không?
Nghĩ lại ban đầu vốn định chính thức công khai sau khi chương trình phát sóng nhưng vì mấy lần bị chụp được nên họ đã có ý định công khai trước, không ngờ rằng trùng hợp “trốn” được hết lần này đến lần khác.
Đương nhiên Diệp Hoài Cẩn cũng nghĩ tới điều này, anh véo mũi Mục Nhan, sau đó nói với vẻ thân mật: “Em may mắn thật đó.”
Vận may này không chỉ tốt đâu.
Dù nói rằng lộ sớm hay lộ muộn đều như nhau nhưng trong đó vẫn có sự khác biệt nhất định, đó là thái độ của cộng đồng mạng.
Bây giờ đa phần cộng đồng mạng đều tò mò về sự lộ diện của vợ Diệp Hoài Cẩn nhưng cũng có một bộ phận thừa nước đục thả câu trong đó, muốn mượn Mục Nhan để bôi nhọ Diệp Hoài Cẩn.
Dù bây giờ địa vị trong giới giải trí của Diệp Hoài Cẩn không bình thường nhưng thực chất vẫn ngáng đường không ít người.
Nhưng thật ra Diệp Hoài Cẩn chẳng có gì để bôi nhọ cả, có lẽ chuyện có thể bôi nhọ được chính là chuyện kết hôn sinh con nhưng Diệp Hoài Cẩn công khai kết hôn sinh con từ lâu rồi, hơn nữa anh cũng đi lên bằng con đường thực lực.
Trước đây cũng có người bóng gió về cuộc sống riêng tư của Diệp Hoài Cẩn nhưng Diệp Hoài Cẩn giữ mình trong sạch, với lại mấy năm sau đó càng phát triển ở nước ngoài, căn bản không tìm được cơ hội bôi nhọ anh.
Nhưng bây giờ, giai đoạn lộ diện người nhà Diệp Hoài Cẩn là cơ hội tốt nhất, vì thế chắc chắn ánh mắt của mấy người đó đều đang nhìn chằm chằm vào Mục Nhan.
Chính vì biết tình huống này, Diệp Hoài Cẩn mới luôn thận trọng bảo Hướng Thiên để ý tình tình trên mạng nhiều vào, đồng thời cũng không để Mục Nhan biết, tránh cô nghĩ nhiều.
Vì anh biết phần khó nhất chính là khoảng thời gian trước sau lộ diện, bởi khoảng thời gian này, mọi chuyện của Mục Nhan đều sẽ nằm trong tầm mắt của công chúng, chỉ một điều không thoả đáng thôi cũng rất dễ bị khuếch đại lên.
Giới giải trí có khá nhiều ngôi sao đang nổi đều vì nửa kia của mình không dễ mến mà khiến nửa kia bị fan hâm mộ công kích.
Mục Nhan là người tốt nhất trong lòng Diệp Hoài Cẩn, anh không muốn chuyện này xảy ra, vì thế anh chỉ có thể cẩn thận hết lần này đến lần khác.
Nhưng mà không ngờ rằng lần nào chuẩn bị xong lại đều phải trốn tránh vì tình cờ, theo tình hình trước mắt đương nhiên là công khai muộn một chút để họ chuẩn bị chu toàn nhất.
Thấy vẻ bối rối của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn thầm lắc đầu.
Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc~
Mục Nhan nghe Diệp Hoài Cẩn nói thì bỗng chốc bật cười.
Cô cũng nghĩ vận may của mình tốt, nhất là có một người chồng đẹp trai và ba đứa con trai đáng yêu thế này.
Chính là vì có họ nên cô mới cảm thấy ngày tháng của mình hạnh phúc biết bao nhiêu.
Nhưng mà bây giờ đã có được địa điểm tiếp theo rồi, cô cũng phải nghiêm túc điều tra tư liệu một vài món đặc sắc tại địa phương. Nếu đã tham gia chương trình thì phải chăm chỉ và nghiêm túc.
Ngay sau đó, Mục Nhan đứng dậy đi vào phòng sách, bỏ cả Diệp Hoài Cẩn ra sau.
Nhìn dáng vẻ trong mắt đều là đồ ăn của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn bất lực lắc đầu, sau đó bật TV lên giết thời gian.
Đợi tới khi sắp tới giờ, anh nói một tiếng với Mục Nhan rồi lái xe đến trường mẫu giáo.
Nhưng mà Diệp Hoài Cẩn không ngờ rằng trường mẫu giáo vốn dĩ không bị phát hiện chỉ trong hai ngày đã có phóng viên rồi, hơn nữa còn nhận ra xe riêng của anh. Anh chưa xuống xe thì đám phóng viên đã vác máy ảnh đợi chờ bên cạnh rồi.
Thấy cảnh tượng bên ngoài, Diệp Hoài Cẩn nhướng mày, nhưng lại cảm thấy hợp lý vì trong vòng hai ba ngày tìm được trường mẫu giáo cũng là vừa đủ!
Nghĩ vậy, anh đeo kính râm rồi xuống xe.
Khoảnh khắc cửa xe mở ra, không ít phóng viên đều liếc vào muốn xem vợ của Diệp Hoài Cẩn có ở đây không.
Vừa nhìn vào thì họ cũng thấy hơi thất vọng.
Nếu vợ nam thần Diệp mà có mặt, cuộc phỏng vấn đầu tiên có lẽ có thể thu hút khá nhiều sự chú ý.
Nhưng mà chặn được Diệp Hoài Cẩn cũng tốt! Từ sau khi cặp sinh ba bị lộ, Diệp Hoài Cẩn cũng không xuất hiện trước mặt công chúng nữa.
Lúc này, các phóng viên đã tràn trề năng lượng chuẩn bị hỏi vài câu.
Ngoại trừ phóng viên ra, vài phụ huynh nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn bị phóng viên bao quanh cũng nhanh chóng nhận ra, thi nhau ồn ào ở bên cạnh.
Thấy vẫn còn kịp thời gian, Diệp Hoài Cẩn cũng không trốn tránh, anh đứng ở đó bày tỏ rằng mình chấp nhận phỏng vấn.
“Anh Diệp, mấy năm qua anh luôn giữ thái độ bảo vệ với gia đình mình, tại sao dạo này có nhiều tin mới thế, liệu có phải anh định để gia đình mình xuất hiện trước mặt truyền thông như lời đồn trên mạng không? Tại sao lại có ý định như thế?”
Một phóng viên nắm bắt thời cơ hỏi ngay câu hỏi của mình.
“Dạo gần đây, tin tức liên quan đến gia đình tôi đúng là khá nhiều, nhưng không có nghĩa là muốn để gia đình xuất hiện trước truyền thông, tôi chỉ muốn nó thuận theo tự nhiên. Trước đây các bé còn khá nhỏ nhưng năm nay chúng sắp phải lên Tiểu học rồi, tôi không muốn quá trình trưởng thành của chúng bị thiếu hụt nữa.” Diệp Hoài Cẩn nói không nhanh không chậm, những điều nói ra cũng là suy nghĩ thật trong lòng anh.
Theo suy nghĩ của anh, cuộc sống của mình bây giờ rất tốt, chỉ là với cái tên của anh thì muốn làm một số chuyện sẽ hơi khó, vậy thì anh chỉ có thể lựa chọn giai đoạn mà các con có thể chấp nhận thôi.
“Thế còn về vợ anh thì sao? Dạo này trên mạng có lộ ra rằng cô ấy là bà chủ của một nhà hàng nổi tiếng, cũng vì bị lộ mà cô ấy không còn xuất hiện ở nhà hàng nữa, liệu còn có lo lắng gì sao?”
“Không có lo lắng gì, cũng muốn thuận theo tự nhiên thôi. Nhưng cũng nhanh thôi cô ấy cũng sẽ chính thức gặp mặt mọi người trong một chương trình. Hiện tại, nếu như có thể thì vẫn mong mọi người đừng làm phiền cuộc sống riêng của cô ấy.” Lúc nói về Mục Nhan, vẻ mặt Diệp Hoài Cẩn hiền hòa hơn nhiều.
Các phóng viên thấy vậy, trong lòng cũng có căn nguyên, nhưng dựa vào thông tin Diệp Hoài Cẩn tiết lộ, họ vẫn tiếp tục hỏi.
“Chương trình gì thế? “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” sao? Khi nào sẽ bắt đầu quay?”
Nghe câu hỏi của phóng viên, Diệp Hoài Cẩn tránh đi vào vấn đề chính: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì thời gian quay “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” là vào tháng sau, những cái khác tôi không rõ.”
Các phóng viên không nghe ra Diệp Hoài Cẩn tránh câu hỏi đầu tiên nên tưởng Diệp Hoài Cẩn thừa nhận chuyện Mục Nhan sẽ lộ mặt tại “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, sau đó lại nắm bắt thời gian hỏi thêm vài câu nữa.
Diệp Hoài Cẩn điêu luyện đáp lời.
Nghe câu trả lời của Diệp Hoài Cẩn, các phóng viên đều phải cảm thán một câu trong lòng rằng đối phương đúng là ảnh đế, này chắc thành tinh rồi.
Đúng lúc này, chuông tan học của trường mẫu giáo vang lên, thấy Diệp Hoài Cẩn định vào đón con, các phóng viên cũng không hỏi nữa, nhưng họ vẫn đợi cặp sinh ba xuất hiện để phỏng vấn lần nữa.
Một lúc sau, đúng là Diệp Hoài Cẩn dẫn cặp sinh ba đi ra.
Các phóng viên lại vây quanh lần nữa, nhưng mà vì lo cho ba đứa trẻ nên các phóng viên đứng xa hơn một chút.
Dù sao thì họ nghiêm túc đến để phỏng vấn, cũng không muốn đụng phải ba cậu nhóc rồi chọc giận Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn rất hài lòng với hành động nhường đường của các phóng viên.
Cũng vì thế nên anh không vội đi mà định để ba đứa nhỏ lộ mặt trước phóng viên, đồng thời xem khả năng ứng phó của chúng.
Nhưng mà vào lúc này, các phóng viên nhìn ba đứa nhóc xong bỗng chốc không biết hỏi cái gì mới được, dù sao thì Diệp Hoài Cẩn đã trả lời mấy câu hỏi ban nãy rồi.
Nhưng mà dù sao các phóng viên cũng có kinh nghiệm nên họ nhanh chóng có ý tưởng.
“Các cháu tên là gì thế?” Có một phóng viên cúi người xuống, mắt nhìn thẳng vào ba cậu nhóc trước mặt.
“Chú ơi, cháu tên là Diệp Vũ Thánh.”
“Chú ơi, cháu tên Diệp Vũ Triết.”
“Chú ơi, cháu tên Diệp Vũ Hành.”
Ba cậu nhóc nhìn phóng viên trước mặt rồi nở nụ cười đáng yêu, khi nói chuyện cũng mạnh mẽ nhưng kèm theo đó là giọng trẻ con non nớt, chỉ khiến người ta cảm thấy dễ thương.
Lòng phóng viên này ngay lập tức mềm nhũn không thể chịu được.
Cặp sinh ba này đáng yêu quá.
Bình tĩnh lại tâm trạng, phóng viên hỏi tiếp: “Tại sao lại đặt tên này?”
“Ông cháu nói tên của chúng cháu được lấy từ “Phu Duy Thánh Triết Dĩ Mậu Hành A*”, tên chúng cháu cùng có.” Diệp Vũ Thánh nói rất phấn khởi.
*Một vế thơ trong bài “Nỗi sầu biệt ly” của nhà thơ Khuất Nguyên, nguyên văn là “夫维圣哲以茂行兮,苟得用此下土。”, nghĩa là “Xưa nay chỉ bậc thánh hiền, Thương dân mới được cầm quyền trị dân.”
“Các cháu có biết có nghĩa là gì không?”
“Dù là gì thì cũng là ý rất hay ạ.” Diệp Vũ Thánh mạnh dạn nói.
“Đúng, rất hay ạ.” Diệp Vũ Triết phụ họa theo.
Còn Diệp Vũ Hành mấp máy môi nhưng nhìn các anh xong thì lại không nói gì.
Các phóng viên không để ý tới điều này, sau vài câu mở đầu thì bắt đầu hỏi các vấn đề khác.
Ba cậu nhóc biết thì sẽ trả lời, không biết thì nói thẳng không biết. Đặc biệt là khi hỏi tới vài câu riêng tư của chúng, ba cậu nhóc đều cảnh giác nhìn họ với vẻ họ là người xấu, khiến các phóng viên đều không biết nên khóc hay cười.
Chỉ có thể nói rằng Diệp Hoài Cẩn dạy chúng quá tốt làm người ta có cảm giác chúng rất lanh lợi.
Nhưng mà các phóng viên vẫn bị giọng nói non nớt của chúng chinh phục, ánh mắt nhìn ba cậu nhóc càng thích thú hơn.
Nhưng ba cậu nhóc thì khác, ban đầu còn cảm thấy thú vị nhưng thấy các chú này hỏi ngày càng nhiều mà lại còn hỏi những câu chúng không thích nên cảm thấy hơi phiền một chút.
Cuối cùng, sau khi trả lời xong một câu, Diệp Vũ Hành đảo mắt, xoa bụng mình rồi nói: “Chú ơi, các chú đừng hỏi nữa được không? Các chú hỏi lâu lắm rồi! Cháu đói bụng rồi, muốn về nhà ăn cơm.”
Hai cậu nhóc khác không nói gì nhưng cũng gật đầu theo, thái độ đã rõ mồn một.
Chúng đồng ý với lời em trai nói! Nhất là Diệp Vũ Triết, đúng là cảm thấy bụng mình hơi ùng ục rồi.
Các phóng viên ngay lập tức nghẹn lời, lúc này ba cậu nhóc đã nhìn Diệp Hoài Cẩn với vẻ cầu cứu.
Nhận được ánh mắt, Diệp Hoài Cẩn lập tức nói: “Phỏng vấn tới đây cũng được rồi, tôi phải dẫn chúng về nhà.”
Ý của Diệp Hoài Cẩn rất rõ ràng, các phóng viên nghĩ lại về nội dung đã phỏng vấn hôm nay nên cũng lần lượt tách ra rồi cứ thế nhìn chiếc xe của Diệp Hoài Cẩn lao vút đi.
Nhưng mà trước khi rời đi, ba cậu nhóc còn vẫy tay với họ, trông những cái tay mập mạp đó cưng ơi là cưng.
Chiếc xe của Diệp Hoài Cẩn vừa đi, các phóng viên cũng lấy điện thoại ra vừa gọi điện vừa chạy về xe của mình, họ cũng tức tốc chạy về công ty và tòa soạn báo cáo tin mới này với cấp trên.
Nội dung phỏng vấn hôm nay khi được tung ra chắc chắn sẽ nổi thôi!
Họ đã bị ba cậu nhóc làm cưng xỉu rồi, các quý vị độc giả chắc cũng không khác gì đâu~
Một lúc sau, Diệp Hoài Cẩn đã dẫn cặp sinh ba về đến nhà.
Vừa vào cửa, chúng đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn ở trong nhà, chúng đặt ba lô xuống rồi chạy thẳng vào bếp.
“Mẹ ơi~ Chúng con về rồi ạ!”
Nghe thấy tiếng động, Mục Nhan đi ra từ bếp, cô cười dịu dàng: “Đúng lúc đấy, các con đi rửa tay là được ăn cơm rồi.”
“Vâng ạ~” Ba cậu nhóc nghe vậy bèn xoay người rồi chạy về phía nhà vệ sinh.
“Hình như hôm nay về hơi muộn à?” Lúc này, trong nhà ăn chỉ còn lại Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan. Nhìn giờ, Mục Nhan thấy thời gian hơi muộn hơn bình thường nên hỏi.
“Phóng viên chạy đến trường mẫu giáo nên anh dẫn bọn trẻ cùng làm một đoạn phỏng vấn.” Diệp Hoài Cẩn giải thích.
“Biểu hiện của chúng thế nào?” Vì đã chuẩn bị từ lâu nên Mục Nhan không cảm thấy gì, cô chỉ hơi sững người một cái rồi cười nhẹ.
“Em đọc báo là biết ngay.” Diệp Hoài Cẩn cười, mày hơi nhướng lên.
Mục Nhan nhìn đã biết chúng thể hiện không tệ rồi, trong lòng cũng có chút tò mò nên cô lập tức lấy điện thoại ra định tìm xem tin mới ra chưa.
Đương nhiên là tốc độ đăng tin của truyền thông rất nhanh, Mục Nhan vừa tìm thì đã có vài tin liên quan bật ra rồi.