Cùng lúc đó, trường mầm non song ngữ quốc tế Sunshine cũng đã đến giờ tan học, xe đến đón trẻ dừng trước cửa.
Thời gian đưa đón học sinh được sắp xếp dựa theo lứa tuổi và lớp học.
Mục Nhan chính là một trong số đó.
Sau khi đỗ xe vào bãi đậu xe được trường học phân chia, Mục Nhan nhìn đồng hồ, thấy vẫn chưa đến thời gian đón lớp Lá, cô liền lấy di động ra lướt Weibo.
Sau khi đăng nhập, vừa mới lướt vài cái, tay Mục Nhan lập tức dừng lại khi cô nhìn thấy một tiêu đề.
#“Bố ơi! Mình đi đâu thế?” mùa tám: Nhóm khách mời đầu tiên đã được xác định, Diệp Hoài Cẩn và ba nhóc tì sinh ba sẽ tham dự ghi hình cho chương trình, mọi người có muốn điên cuồng gọi điện cổ vũ cho tổ chuyên mục hay không! @ Giải trí Hoàn Cầu @Diệp Hoài Cẩn @Diệp Hoài Cẩn Official Fan Club#
Nghĩ đến kế hoạch mà Diệp Hoài Cẩn đã nói trước đó, trái tim Mục Nhan không khỏi đập nhanh hơn.
Điều này có nghĩa rằng, cô – người vợ thần bí của ảnh đế Diệp, cuối cùng cũng phải bước lên sân khấu.
Sau khi sinh con, cô biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, chỉ là không ngờ nó lại đến đột ngột như vậy.
Phù ~
Chậm rãi hồi phục suy nghĩ, Mục Nhan chuyển sự chú ý sang chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”.
Mục Nhan đều đã xem mỗi mùa của chương trình này, cô cũng rất thích những chương trình như vậy.
Nghĩ đến việc Diệp Hoài Cẩn muốn đưa ba đứa nhóc trong nhà đi, lại nghĩ đến những tình huống giữa bố và các nhóc tì đáng yêu ở các mùa trước do tổ tiết mục sắp xếp, trong lòng Mục Nhan không khỏi châm nến cầu nguyện cho đối phương, đồng thời cũng có chút mong đợi tình huống Diệp Hoài Cẩn ở một mình cùng ba tên nhóc nghịch ngợm.
Đều đã lớn như vậy, chắc hẳn ba đứa nhóc sẽ dần quen khi đối mặt với camera.
Lúc này, theo tiếng chuông kêu, tiếng vang báo hiệu giờ tan học của lớp Lá vang lên, các phụ huynh bao gồm cả Mục Nhan tiến vào trường học, xếp hàng trước cửa lớp chờ đón con mình, sau khi đưa giấy chứng nhận liên quan của mình cho giáo viên, giáo viên sẽ gọi các con ra về cùng phụ huynh.
Hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã đến lượt Mục Nhan.
Sau khi xem giấy chứng nhận của Mục Nhan, giáo viên lập tức hướng vào lớp gọi.
“Diệp Vũ Thánh, Diệp Vũ Triết, Diệp Vũ Hành.”
Giọng nói vừa rơi xuống, ba dáng người nho nhỏ đã từ bên trong chạy ra, bước chân ngắn nhỏ chạy như bay lao về phía Mục Nhan.
“Mẹ ơi.”
Ngay lập tức, chân trái Mục Nhan có một tên, chân phải có một tên, tên còn lại nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chen vào giữa hai người, sau đó ngẩng đầu lên vui vẻ nhìn Mục Nhan.
Hiện tại có thể ở nhà thêm hai ngày.
Nhìn ba đứa nhóc, Mục Nhan cảm thấy tim mình như muốn tan chảy.
Cố tình tỏ vẻ dễ thương, thật đáng xấu hổ mà!
“Mẹ ơi, hôm nay mẹ có thể đưa chúng con đi ăn kem không?” Anh hai vội vàng nói, mắt to chớp chớp, khẩn cầu Mục Nhan rủ lòng thương xót.
“Vũ Triết, anh bị cảm lạnh vẫn chưa khỏi, không thể ăn.” Anh cả không đợi Mục Nhan trả lời, vội vàng lên tiếng, cậu không được ăn, thì em trai cũng không thể ăn, nếu không cậu sẽ thèm lắm.
“Em không nghe anh, em nghe lời mẹ.” Diệp Vũ Triết trả lời Diệp Vũ Thánh, sau đó ngửa đầu tiếp tục nhìn Mục Nhan: “Mẹ, mẹ không thể nặng bên này nhẹ bên kia được, đã rất lâu rồi con không được ăn kem, mẹ không thể vì anh cả mà không cho con ăn.”
“Mẹ ơi, không được.” Anh cả Diệp Vũ Thánh cũng lập tức nói.
“Anh cả, sao anh có thể như vậy.”
“Hừ, anh cứ như vậy đấy.” Diệp Vũ Thánh kiêu ngạo nói.
“Mẹ ơi!” Diệp Vũ Triết lại dùng dáng vẻ cầu xin nhìn về phía Mục Nhan.
“Chúng ta lên xe trước, sau đó sẽ giơ tay biểu quyết!” Mục Nhan nhìn con trai cả và con trai thứ hai lại bắt đầu tranh cãi, sau đó cô bế con trai thứ ba ngoan ngoãn đáng yêu lên, rồi bảo hai cậu nhóc theo mình lên xe trước.
Đứng ở đây, mọi người xung quanh đều đang nhìn đấy!
Anh cả và anh hai thấy thế thì lập tức tung tăng theo sau Mục Nhan, đôi mắt đều trừng đến tròn xoe mỗi khi liếc nhìn nhau.
Sau khi lên xe rồi đặt ba đứa nhóc lên ghế an toàn, Mục Nhan nhìn ba gương mặt gần như giống nhau y đúc ở phía sau, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Bên ngoài thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng mỗi khi quậy phá lại chẳng khác gì Hỗn Thế Ma Vương!
May mắn là con trai út cũng tương đối ngoan ngoãn, nếu không cả ba đứa cùng ồn ào thì cô thật sự không có cách nào.
“Bây giờ giơ tay biểu quyết.” Mục Nhan lên tiếng.
Mục Nhan vừa dứt lời, anh cả Diệp Vũ Thánh và anh hai Diệp Vũ Triết lập tức nhìn về phía Diệp Vũ Hành ngồi giữa.
“Vũ Hành, em nhớ phải đứng về phía anh, lát nữa sẽ có kem ăn.” Anh hai vội vàng dỗ dành em út.
“Vũ Hành, em nhớ phải ủng hộ anh, trở về anh sẽ cho em mượn máy bay điều khiển từ xa chơi.” Anh cả cũng nói theo.
Mà lúc này, em út Diệp Vũ Hành nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn về phía Mục Nhan, gương mặt cậu bé có chút rối rắm, ánh mắt ngập tràn vẻ cầu cứu nồng đậm: “Mẹ ơi, con không muốn biểu quyết đâu, mỗi lần biểu quyết, một trong hai anh đều sẽ có một người tức giận.”
“Nghe thấy lời em trai nói chưa?” Mục Nhan nhìn anh cả và anh hai ở hai bên trái phải.
“Không tức giận.”
“Không tức giận.”
Hai nhóc đồng thanh nói.
“Vậy con chọn anh cả, con muốn chơi máy bay.” Em út lập tức đưa ra quyết định, so với ăn, cậu càng thích chơi hơn.
“Vậy nên, mẹ ơi chúng ta về nhà đi!” Anh cả lập tức vui vẻ nói, thật tuyệt khi không phải nhìn các em ăn kem.
Anh hai lập tức có chút rầu rĩ không vui, nhưng bởi vì đã nói từ trước, chỉ có thể ngậm miệng tự mình hờn dỗi.
Mục Nhan thu hết cảm xúc của ba đứa nhỏ vào trong mắt, cô âm thầm cười trộm.
Ừm, cũng chỉ tức giận một lúc thôi, lát nữa sẽ không sao.
Quả nhiên, sau khi trở về nhà, anh hai cũng không đòi ăn kem nữa, tự mình cầm táo ngồi một góc ăn uống thỏa thích, anh cả đưa chiếc máy bay điều khiển từ xa mà mình có được cho em út, còn mình thì bắt đầu xây thành trì bằng các khối Lego, mà em út cũng đang chơi với món đồ chơi mới trên tay.
Mục Nhan thấy thế, trực tiếp tiến vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm tối.
Đối với cô, nấu ăn chính là một sự hưởng thụ.
Cô đã xác định được chủ đề cho bữa tối ngày hôm nay: Ẩm thực Phúc Kiến.
Ẩm thực Phúc Kiến có đặc điểm là nhẹ nhàng khoan khoái, tươi mát, thanh nhã, thiên về vị chua ngọt.
Cũng may trước khi đi đón con, cô đã chuẩn bị đầy đủ các nguyên liệu, vậy nên hiện tại chỉ cần bắt tay vào nấu nướng.
Món đầu tiên phải nấu chính là sườn say rượu, trước tiên đem tỏi, đường, giấm, nước tương làm thành nước sốt rồi đặt qua một bên, cho tinh bột vào xương sườn, thêm một chút nước rồi trộn đều, đổ dầu vào chảo đun sôi, cho sườn vào chiên ngập dầu, chiên qua chiên lại hai lần cho chín đều rồi vớt ra, lại đổ nước sốt vào và lắc đều.
Món ăn đầu tiên vừa nấu xong, mùi thơm đã bắt đầu lan toả trong phòng bếp.
Tên nhóc tham ăn Diệp Vũ Triết vội vàng gặm vài ba miếng xử lý xong quả táo trên tay, rồi tung tăng chạy vào phòng bếp, nhìn món sườn say rượu mà Mục Nhan vừa mới làm xong, đôi mắt cậu lập tức sáng lên, vội vàng nói: “Mẹ, con giúp mẹ nếm thử xem món này có ngon không nhé?”
Nói xong, bàn tay nhỏ bụ bẫm ngày càng tiến lại gần món sườn say rượu kia.
Mục Nhan nhìn thoáng qua rồi chậm rãi trả lời: “Không được.”
“Vì sao? Con đói bụng mà.” Diệp Vũ Triết ai oán lên án.
“Không phải con vừa ăn táo sao?”
“Táo dễ tiêu hóa! Con vừa ăn xong đã đói bụng rồi.”
“Vậy con đợi lát nữa đi! Một miếng sườn cũng không thể cứu vớt được cái bụng của con đâu.” Mục Nhan nói một cách vô tình, mặc dù gương mặt ba đứa nhỏ cơ bản là giống nhau, nhưng rõ ràng mặt của anh hai lại mũm mĩm hơn hai người còn lại, không thể chiều chuộng thằng bé nữa.
“Vậy lát nữa con muốn ăn nhiều hơn anh cả một miếng.” Thấy không thể ăn ngay lập tức, Diệp Vũ Triết vươn ngón tay út của mình, nói ra yêu cầu.
“Việc này mẹ không thể quyết định, phải xem bản lĩnh của con.” Mục Nhan lắc đầu, mỉm cười đặt món sườn say rượu lên bàn ăn.
“Được ạ.” Diệp Vũ Triết ủ rũ cụp đuôi trả lời, nhưng sau đó cậu bé lập tức ngồi vào bàn ăn, nhìn đĩa sườn say rượu kia bằng ánh mắt trông mong.
Thấy thế, Mục Nhan thoáng nhìn qua con trai cả và con trai út đang chơi ở phía xa, rồi lại nhìn sang con trai thứ hai, cô bất đắc dĩ, rốt cuộc thói ham ăn này giống ai?
Dù sao nhất định không giống cô!
Quay đầu lại, Mục Nhan tiếp tục nấu vài món ăn tiếp theo.
Món thứ hai là cá hấp, món này lại càng đơn giản, rửa cá thật sạch, dùng dao khứa hai mặt cá, thêm rượu nấu ăn, gừng thái lát, hành, dầu cá và một chút muối, cho vào lồng hấp đun với lửa lớn trong mười phút, sau đó lấy lồng hấp ra, đổ dầu vào chảo đun sôi, rồi rưới lên mặt cá.
Món ăn thứ ba là củ cải cắt sợi trộn, củ cải trắng gọt vỏ rửa sạch, cắt sợi, ướp với chút muối cho ra nước, vài phút sau vắt khô nước từ củ cải đã bào sợi rồi ướp với giấm và đường.
Món ăn thứ tư là dưa chuột trộn, đập dẹt dưa chuột, thêm giấm, đường trắng, muối rồi trộn đều.
Về phần món cuối cùng, Mục Nhan làm món canh thịt, thái thịt nạc, thêm tinh bột, cho vào nước nóng đun sôi, cuối cùng nêm muối, bột ngọt, dầu mè, rau cần, khi múc ra bát thì rắc thêm chút hành lá.
Bốn món ăn một món canh cứ thế thành hình trong tay Mục Nhan, được bày biện trên bàn cơm.
Nhìn bốn món ăn một món canh này, Diệp Vũ Triết nóng lòng có chút không chờ nổi: “Mẹ, con giúp mẹ lấy bát đũa, chúng ta có thể lập tức ăn cơm!”
“Bố con còn chưa trở về đâu! Con quên à, cuối tuần này các con có hẹn với bố.” Mục Nhan nhắc nhở, đột nhiên cảm thấy người làm bố như Diệp Hoài Cẩn cũng đủ đáng thương, trước những món ăn ngon, anh đã bị con trai thứ hai hoàn toàn quên mất.
Ừm, anh nên biết ơn vì có một người vợ vẫn nhớ đến anh như vậy.
“Con lập tức gọi điện cho bố!” Diệp Vũ Triết vội vàng đưa tay muốn lấy di động.
Mục Nhan thấy thế, đành phải gọi điện cho Diệp Hoài Cẩn.
Lúc này, cách nhà không xa, Diệp Hoài Cẩn đang cùng trợ lý trở về nhà, sau đó lên xe hỏi lịch trình kế tiếp của mình.
Nghĩ tới điều gì đó, Diệp Hoài Cẩn lập tức nói: “Tôi đã hứa với mấy nhóc Vũ Thánh sẽ ở nhà với chúng vào cuối tuần này, hai ngày cuối tuần đừng sắp xếp bất cứ lịch trình nào cho tôi.”
“Vâng.” Trợ lý lập tức trả lời, cậu ta hiểu rõ tính tình của ông chủ mình, vội vàng gạch bỏ lịch trình hai ngày kế tiếp.
Đúng lúc này, điện thoại cá nhân của Diệp Hoài Cẩn reo lên.
Nhìn thấy hai chữ vợ yêu trên màn hình, Diệp Hoài Cẩn lập tức trả lời điện thoại.
Chỉ là lần này ở đầu kia điện thoại không phải giọng nói dịu dàng thân ái của vợ anh, thay vào đó là một giọng trẻ con đầy khí thế.
“Bố ơi, con trai thứ hai yêu yêu yêu của bố gọi bố về nhà ăn cơm!”