Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 76: Chương 76




Cả sợi dây chuyền ngọc lục bảo trên cổ cô nữa, trực tiếp hút mắt người… Cô muốn mặc cả căn nhà lên người đấy hả?

“Chị cũng đến bữa tiệc từ thiện đó ư?”, Nam Nhã không hề khách sáo hỏi.

Nam Mẫn chỉnh lại hoa tai của mình, tư thái hết sức thong dong tao nhã, giọng bình thản là thế nhưng khí thế lại vô cùng bức người.

“Nói chuyện với chị gái phải dùng thái độ lễ phép và lễ độ. Nhà họ Nam có thứ tự già trẻ lớn bé, đói quá nên nuốt hết phép tắc được dạy bấy lâu nay vào bụng rồi hả?”

Có lẽ mấy ngày trước bị tra tấn quá thảm thương nên lòng Nam Nhã không nhịn được run rẩy, ánh mắt cũng co rụt lại, sợ nói chuyện với Nam Mẫn không hợp một câu lại bị cô nhốt trong phòng vài ngày, cảm giác đó cô ta không muốn trải qua một lần nào nữa.

Cô cắn môi, không tình nguyện gọi một tiếng: “Chị cả”.

“Ừ”, Nam Mẫn gật đầu, quan sát trang phục của Nam Nhã: “Cô đang mặc mẫu thiết kế của Chanel bốn năm trước đấy hả, cũng tạm được, rất hợp với khí chất của cô”.

Chẳng mấy khi nghe Nam Mẫn mở miệng khen ngợi mình, Nam Nhã vui vẻ ra mặt, trở nên hiền lành hơn hẳn: “Thế ư? Khí chất gì thế”.

Cô ta muốn nghe Nam Nhã khen mình thêm vài câu nữa.

Như những gì cô ta muốn, Nam Mẫn lại nói thêm vài câu: “Khí chất của kẻ vừa đen vừa quê mùa”.

“…”



Nhìn bóng dáng Nam Mẫn nhanh nhẹn bỏ đi, Nam Nhã tức giận đến nỗi nghiến đau cả răng!

Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng vậy, chỉ cần có thứ gì tốt, Nam Mẫn không cần gọi cũng có người mang tới cho chị ta, cô ta chỉ có thể chờ Nam Mẫn bố thí cho, dõi theo với ánh mắt thèm thuồng.

Nhưng bây giờ chủ tịch tập đoàn Nam Thị là bố ruột cô ta rồi, cô ta mới là cô chủ danh chính ngôn thuận của nhà họ Nam, tại sao Nam Mẫn vẫn có thể leo lên đầu cô ta tác oai tác quái? Cô ta không cho phép!

Khi Nam Mẫn ra khỏi khu vườn Hoa Hồng thì Bạch Lộc Dư vẫn chưa tới, một chiếc BMW màu xám khói bấm còi inh ỏi trước cổng, Tần Giang Nguyên bước xuống xe.

“Anh Nguyên!”, Nam Nhã nhìn thấy bạn trai mình đến thì xúc động như Vương Bảo Xuyến sống cực cổ mười tám năm gặp được Tiết Nhân Quý, vội vàng dang tay lao về phía Tần Giang Nguyên, còn cố tình đụng mạnh vào vai Nam Mẫn.

Tần Giang Nguyên bị Nam Nhã nhào thẳng vào lòng, đứng không vững nên lùi về sau vài bước, eo đập vào đầu xe, cằm cũng bị Nam Nhã đụng trúng, cắn phải lưỡi, đau đến nỗi mắt anh ta tối sầm, suýt chút nữa xuống gặp Diêm Vương.

Nam Mẫn hờ hững nhìn hai kẻ ngu ngốc ôm nhau, không nhịn được “phụt” một cái bật cười, thảo nào người ta hay nói khoe khoang tình cảm dễ chết sớm.

“Anh Nguyên, anh không sao chứ?”

Nam Nhã không ngờ Tần Giang Nguyên lại yếu đuối không thể chịu nổi gió đến vậy, vội vàng xem xét tình trạng của anh ta.

Đầu lưỡi Tần Giang Nguyên đau không nói nên lời, thở hổn hển đẩy Nam Nhã sang một bên, che miệng cố giảm cơn đau, khi trông thấy Nam Mẫn thì hai mắt sáng rỡ.