Trác Huyên không thể kiềm chế được, ở trên sân khấu la hét, gần như muốn ngất xỉu, nhóm phụ dâu đứng bên cạnh vẫn ngẩng cao đầu như thể chẳng việc gì liên quan tới mình. Hóng hớt thì không sợ lớn chuyện: Này thì làm màu, bẽ mặt chưa.
Màn hình lớn được tắt, người dẫn chương trình đã vã hết mồ hôi lạnh vì những biến cố liên tục xảy ra này, cảm thấy xấp tiền này khó nhai quá!
“Anh Hải, mấy bức ảnh đó đều bị chỉnh sửa, người đó không phải em, chắc chắn là có người ghen tị em được gả cho anh nên cố tình hãm hại em!”
Trác Huyên nắm lấy tay Dụ Lâm Hải, vẻ mặt đầy kích động, vương miện cũng bị cô ta làm nghiêng, tóc tai rũ xuống, gương mặt xinh xắn đánh má hồng thật dày trở nên méo mó, trắng bệch như sáp.
Những bức ảnh đó có được sửa hay không Dụ Lâm Hải cũng biết, trong lòng anh lại xuất hiện hàng vạn dấu chấm hỏi, nhưng cuối cùng vẫn quan tâm đến sức khỏe Trác Huyên.
“Được rồi, sức khỏe em không được tốt, đừng xúc động. Có gì thì chờ hôn lễ kết thúc rồi hẵng nói”.
Trác Huyên như tỉnh lại từ cơn mê, cả người cô mềm nhũn xuống, ôm bụng, dùng sức cắn môi, lảo đảo như sắp ngã trong lòng ngực anh, có vẻ như sắp xỉu đến nơi rồi.
“Anh Hải, em chịu không nổi, anh có thể bảo người dẫn chương trình làm nhanh hơn một chút được không?”
Bây giờ cô ta nào có quan tâm đến mấy cái nghi thức gì nữa, chỉ mong hôn lễ của mình có thể kết thúc thật nhanh, đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa!
Dụ Lâm Hải gật đầu với người dẫn chương trình, anh ta cũng chẳng màng đến việc hâm nóng bầu không khí nữa, vội vàng đẩy nhanh tiến độ, mời cô dâu chú rể trao nhẫn.
“Chờ đã!”
Hôn lễ khó lắm mới tiếp diễn được lại bị ngắt ngang, lần này người kêu ngừng không phải là Dụ Trạch Vũ, mà là chị gái của cậu ấm nhỏ nhà họ Dụ, Dụ Phạm Âm, không biết đã nhặt tài liệu bị đá văng kia lên từ khi nào,
Cô bé không xúc động như em trai mình, mặc chiếc váy màu hạnh nhân chậm rãi bước lên sân khấu, bình tĩnh hỏi Trác Huyên: “Cô Trác, cô thật sự bị ung thư dạ dày ư?”
Câu hỏi bất thình lình xuất hiện như một cái tát đánh thẳng vào mặt Trác Huyên, cô ta ngẩn người.
Dụ Phạm Âm không đeo microphone, giọng cô bé cũng không lớn, chỉ có những người đứng trên sân khấu mới nghe thấy câu hỏi này, nhóm phụ dâu đều sửng sốt, nhìn về phía Trác Huyên với vẻ nghi ngờ.
“Huyên, cậu bị ung thư dạ dày từ khi nào thế? Không phải chỉ là kén ăn thôi ư?”
“Kén ăn?”, Dụ Lâm Hải nhíu mày, cũng nhìn về phía Trác Huyên: “Không phải ung thư dạ dày ư?”
Chị em thân thiết và chồng chưa cưới có hai nhận thức hoàn toàn khác nhau, người dẫn chương trình trên sân khấu đứng lạc lõng trong gió… Hôn lễ này còn tiếp tục được nữa không?
Giấy không thể gói được lửa, nói dối rồi cũng có ngày bị vạch trần.
Thấy mọi chuyện đã sắp bại lộ, lòng Trác Huyên hoảng hốt, hôm nay từng “đoạn nhạc đệm” kia như đang cởi từng lớp áo trên người cô ta, thiếu điều khiến cô ta trần truồng trước mặt mọi người.
Rốt cuộc là ai mà cứ cắn lấy cô ta không buông thế này!
“Anh Hải…”
Trác Huyên dùng vẻ mặt cầu xin nắm lấy tay Dụ Lâm Hải: “Chúng ta hoàn thành hôn lễ trước đã được không, lát nữa em sẽ giải thích với anh sau, đừng để em mất mặt trước nhiều người như thế, xin anh”.
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải hết sức nghiêm túc, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái anh thương bao năm, chẳng hiểu tại sao bây giờ nhìn cô ta, lại xa lạ như vậy.