Trợ lý hành chính gõ cửa báo: “Tổng giám đốc Nam, lễ tân nói có anh Dụ ở dưới tầng muốn gặp cô.
Nhưng anh ta không hẹn trước, cô xem…”
Lông mi dài và cong vút của Nam Mẫn chấn động, ánh mắt nhìn bản kế hoạch cũng mờ đi.
Trầm mặc ba giây, cô nói: “Nói tôi đang bận, không gặp”.
Rất nhanh lễ tân đã nhận được thông báo.
Tắt máy, nhân viên lễ tân mỉm cười tiêu chuẩn: “Xin lỗi, tổng giám đốc Nam rất bận, tạm thời không có thời gian gặp khách.
Anh có thể hẹn trước”.
Câu cuối cùng là cô ta nể khuôn mặt hoàn hảo anh tuấn của người đàn ông này, tự ra chủ ý tặng cho phúc lợi cho anh.
“Cái gì, không có thời gian?”
Trợ lý tổng giám đốc Hà Chiếu đi theo Dụ Lâm Hải lâu như vậy, trước nay chưa từng bị từ chối ở ngoài, nhất thời sầm mặt, lạnh lùng tiến lên: “Cô biết tổng giám đốc Dụ chúng tôi là ai không? Cứ vậy đuổi chúng tôi hả?”
Nhân viên lễ tân bị dọa sợ đến tái mặt, run run nói: “Tôi biết anh đây không phải người bình thường, nhưng lệnh của tổng giám đốc Nam chúng tôi, không ai dám chống lại.
Vừa nãy các anh cũng nhìn thấy rồi, người vừa nãy là cậu chủ tập đoàn Tần thị, chẳng phải cũng bị lôi ra ngoài sao, nếu các anh không muốn bị lôi ra, thì ngoan ngoãn đăng ký, hẹn trước thì tốt hơn”.
“Cô…”, Hà Chiếu đúng là sắp bùng nổ vì tức giận rồi.
Dụ Lâm Hải lại khá bình tĩnh, kéo Hà Chiếu, nói với lễ tân: “Nếu hẹn trước thì lúc nào có thể gặp”.
Nhân viên lễ tân không chỉ bị cái đẹp hút hồn, mà còn bị giọng nói làm động lòng, bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông trước mặt bào mòn đến nhũn chân, lại không nhịn được mở cửa sau cho anh: “Xin anh đợi chút, tôi hỏi giúp anh”.
Trợ lý hành chính lại gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, bất chấp đến hỏi: “Tổng giám đốc Nam, anh Dụ dưới tầng nói muốn hẹn trước, hỏi cô lúc nào có thời gian”.
Phó tổng giám đốc Tưởng Phàm đang thảo luận chuyện kế hoạch với Nam Mẫn, thấy Nam Mẫn cau mày, lập tức nói với trợ lý hành chính: “Làm việc kiểu gì vậy, chuyện nhỏ như hẹn trước cũng không sắp xếp được?”
“Xin lỗi tổng giám đốc Nam”, trợ lý hành chính vội vàng cúi người xin lỗi, trong lòng thầm mắng chết cô em ruột chỉ biết gây chuyện của mình.
Nam Mẫn giãn lông mày, không hề nể tình nói: “Nói với anh ta, kiếp sau đi”.
Đã ly hôn rồi còn gặp làm gì.
Gặp chi bằng không gặp.
Gặp lại không bằng hoài niệm.
Vậy là Dụ Lâm Hải kiên nhẫn chờ đợi dưới tầng nhận được câu trả lời là “kiếp sau đi”.
Dụ Lâm Hải vốn chẳng có tính nhẫn nại gì, lập tức tối sầm mặt tại chỗ.
“Các người thật quá đáng!”, Hà Chiếu tức đến đập bàn.
Dụ Lâm hải lại tóm cổ áo của anh ta: “Chúng ta đi”.
Cũng chẳng phải anh phải gặp cô bằng được, không gặp thì thôi! Ai mà thèm? Ha.
Được biết Dụ Lâm Hải đã đi khỏi, Nam Mẫn khó hiểu thở nhẹ nhõm, nhưng lòng lại nặng trĩu..