Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 392






Chương 399

“Không được! Tôi sẽ gọi điện xin phép chủ nhiệm lớp em, khi nào em khỏi bệnh thì thi lại!” Hoắc trì Viễn nói xong thì lấy điện thoại, chuẩn bị gọi.

Tề Mẫn Mẫn lập tức ngăn cản: “Không cần!”

“Em đang sốt 39o2, sao tôi có thể yên tâm để em đi thi được chứ?” Hoắc trì Viễn cau mày nói.

Khuôn mặt cô trắng như tờ giấy, cả người yếu ớt giống như chỉ cần một cơn gió sẽ thổi bay.

Dáng vẻ như vậy, cô đi thi kiểu gì chứ!

Anh sợ, cô sẽ té xỉu ở trường thi.

“Nếu chỉ là bài kiểm tra hàng tháng thì em có thể xin phép nghỉ nhưng đây là kỳ thi giữa kỳ! Hoắc trì Viễn, em không định bỏ thi. Thêm nữa, em cũng tiêm rồi, anh không cần lo lắng cho em đâu! Thật sự không cần!” Giọng điệu của Tề Mẫn Mẫn càng lúc càng không tốt.

Nụ cười gượng gạo trên mặt cô khiến trái tim Hoắc trì Viễn như bị cái gì nện vào.

“Tôi đưa em đi!” Hoắc trì Viễn nhân nhượng, cau mày nói.

“Em đi lấy túi xách!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, vịn cầu thang đi lên tầng.

Hoắc trì Viễn mím môi, nhìn bóng dáng Tề Mẫn Mẫn khuất sau góc cầu thang.

Chỉ lát sau, Tề Mẫn Mẫn mang túi xách xuống lầu. Cô đứng trước mặt Hoắc trì Viễn, đưa chi phiếu trong tay cho anh: “Cái này, cảm ơn anh! Em không thể dùng tiền của anh được!”

“Là ý của ba em?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nghiêm mặt hỏi.

“Không phải! Là ý của em. Dùng tiền của anh, em sẽ cảm thấy bất an. Em chuộc tội còn không đủ, sao có thể lấy tiền của anh chứ? Nếu thế, e rằng mười kiếp nữa cũng không trả hết nợ cho anh! Kiếp sau em cũng chẳng dám gặp anh. Mang nợ người khác em thấy rất khổ sở!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, vội vàng nhét chi phiếu vào tay Hoắc trì Viễn.

“Cho em thì nó là của em thôi!” Hoắc trì Viễn lại nhét chi phiếu vào tay Tề Mẫn Mẫn, “Tập đoàn Bằng Trình đang nghiên cứu loại thuốc mới, sau này cần dùng rất nhiều tiền!”

“Ba em nói, nếu thiếu có thể bán nhà bán đất, công ty chắc chắn sẽ vượt qua!” Tề Mẫn Mẫn trả chi phiếu lại cho Hoắc trì Viễn.

Khuôn mặt của Hoắc trì Viễn trở nên lạnh lẽo, xé toang tấm chí phiếu, bỏ vào thùng rác.

Tề Mẫn Mẫn trầm mặc theo sát Hoắc trì Viễn rời khỏi biệt thự.

Cô biết cô khiến anh không vui. Nhưng mà cô thật sự không muốn nhận sự giúp đỡ của Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn đứng trước cửa sổ trong văn phòng, buồn phiền cào tóc. Đến công ty, anh cũng không thể tập trung vào công việc. Trong đầu anh luôn hiện lên khuôn mặt tái xanh của Tề Mẫn Mẫn.

Chẳng may đang thi cô lại sốt thì làm sao bây giờ!

Ngất xỉu thì làm sao!

“Hoắc tổng, mời anh ký tên!” Lynda cầm một văn kiện tiến vào, để trên bàn làm việc, xoay người hỏi Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn ngồi xuống bàn làm việc, nhanh chóng ký tên rồi đưa cho Lynda. Thấy cô ta vẫn không rời đi, anh ngẩng đầu lên: “Còn chuyện gì?”

“Hoắc tổng đã về nhà chưa?” Lynda quan tâm nhìn Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn mở laptop, bận rộn vừa “Ừm” một tiếng.

“Tề Mẫn Mẫn không có nhà?” Lynda kỳ quái hỏi.

“Có phải cô quá quan tâm đến việc riêng của tôi rồi không?” Hoắc trì Viễn ngẩng đầu lạnh lùng hỏi lại.