Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 383






Chương 390

Cô bỏ tờ séc vào trong ngăn kéo, rời giường rửa mặt chải đầu.

Lúc cô cầm theo tờ séc, chuẩn bị đến bệnh viện thăm ba, nhìn thấy dì Lưu đang đứng ở phòng khách chờ cô.

“Bà nội quản gia, hôm nay cháu đến bệnh viện thăm ba, không ăn cơm đâu ạ.” Tề Mẫn Mẫn nói xong liền rời khỏi.

“Tề Mẫn Mẫn!” Dì Lưu gọi cô lại, cầm một lọ thuốc đưa qua: “Cậu Cố để bà đưa cái này cho cháu, nói là để cháu bôi lên vết thương, tốt lắm.”

Hốc mắt cô đột nhiên đỏ lên, cô nhận chai thuốc, nghẹn ngào nói cảm ơn.

Nhất định anh cũng đang rất mâu thuẫn rồi!

Anh vừa hận cô, lại vừa không nhịn được muốn quan tâm cô.

Tề Mẫn Mẫn số tiền của mình đối với cha mà nói đúng là như muối bỏ biển, nhưng có thể giúp đỡ được cho ba chút việc làm cô cũng có chút vui mừng.

Cô không muốn nhờ Hoắc trì Viễn, cho nên khả năng có thể giúp thực sự có hạn.

Cô mỗi ngày tan học đều đến chăm sóc ba, cùng ông cố gắng phá giải tình thế nguy hiểm của công ty.

Ngân hàng cho vay vì mối quan hệ với ba của Ninh Hạo mà rất nhanh được phê duyệt, thuốc quá hạn được thu hồi triệt để, thuốc mới cũng thuận lợi thông qua cục WS xét duyệt, bắt đầu được đưa ra thị trường với số lượng lớn.

Sau khi giải quyết xong tất cả, Tề Mẫn Mẫn cảm giác dường như vừa cùng ba đánh trận về, cảm giác như vừa thoát chết.

Chứng kiến một đống thuốc thu hồi được tiêu hủy, Tề Bằng Trình rốt cũ thở ra một hơi dài.

“Ba, ba khỏi phải mất ngủ nữa. Sẽ không có người nào bị hại vì thuốc bán buôn nữa.” Tề Mẫn Mẫn rúc vào lòng ba, quan tâm nói. Cô biết mấy ngày nay cho dù nằm trong bệnh viện nhưng cuộc sống hàng ngày đều bất an, mất ngủ hàng đêm.

“Không phải chỉ làm chết một người sao? Xem con nói, cứ như thuốc của chúng ta là thuốc độc!” Dương Nguyệt Quyên sẵng giọng nói. Bà và Tề Lạc đều bị Hoắc trì Viễn uy hiếp, biển thủ bên trong hơn hai nghìn vạn, đau gan, đau dạ dày, đau lòng! Bà hận Tề Mẫn Mẫn! Con bé chết tiệt!

“Thuốc quá hạn có thể sẽ gây ra tác hại không khác gì độc dược. Dương Nguyệt Quyên, một sinh mệnh vì sự tham lam của bà mà mất đi! Thế nhưng bà một chút cũng không biết sai! Mạng người trong mắt bà là cái gì?” Tề Mẫn Mẫn ánh mắt quyết liệt phát ra ánh sáng lạnh lẽo về phía Dương Nguyệt Quyên.

“Bằng Trình, ông xem con bé Tề Mẫn Mẫn kìa, đây là thái độ đối với người lớn sao?” Dương Nguyệt Quyên thương tâm tố cáo với Tề Bằng Trình sự bất kính của Tề Mẫn Mẫn.

“Nếu biết mình là người lớn, thì làm gương trước đi.” Trải qua sự việc thuốc quá hạn lần này, Tề Bằng Trình đối với Dương Nguyệt Quyên là thập phần thất vọng.”Mình làm sai thì đừng trách con trẻ vô lễ.”

Dương Nguyệt Quyên cứng học há hốc mồm.

Sao tất cả mọi người đều bị Tề Mẫn Mẫn tẩy não rồi!

Trước kia Tề Bằng Trình có thể sẽ nói đỡ cho bà vài lời, hôm nay một chút tình cảm cũng không còn.

Tề Mẫn Mẫn cười lạnh khiêu khích Dương Nguyệt Quyên. Bà ta đã làm sai nhiều chuyện như vậy mà còn muốn ba đứng về phía bà ta.

Chứng kiến thuốc bị thu hồi được tiêu hủy, Tề Mẫn Mẫn nắm cánh tay ba quan tâm nói:”Ba, chúng ta về đi. Ba mới ra viện thân thể còn chưa hồi phục.”

“Con gái ba cũng biết đau lòng cho ba!” Tề Bằng Trình cao hứng nói.

“Con là người thân duy nhất của ba, sao lại không đau lòng cho ba chứ?” Tề Mẫn Mẫn tự động loại bỏ Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc khỏi phạm vị người thân. Tuy Tề Lạc cũng có một nửa dòng máu giống như cô, nhưng cô không hề cảm thấy được tình thân. Đối với cô mà nói, Tề Lạc chính là người tâm tư như rắn rết, suy cho cùng cũng như người qua đường.