Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 338






Chương 345

“Anh thề về sau sẽ mua thật nhiều hạnh phúc 0.01 đem tích trong nhà.” Hoắc Trì Viễn kiềm chế nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Hiểu được ý tứ của anh, mặt Tề Mẫn Mẫn trở nên phiếm hồng.

Cô đỏ mặt vùi vào ga giường, ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái cũng không có. Chỉ sợ một chút kích thích khiến cho anh không kìm chế được, hóa thân thành sói.

Hoắc Trì Viễn thỏa mãn nằm bên cạnh cô, gắt gao ôm cô vào lòng.

Buổi sáng hôm sau,hai người đều dậy trễ. Chờ bọn họ xuống giường xuống lầu thì phát hiện tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt tối sầm nhìn bọn họ.

“Ngày hôm qua con vẹt cách vách kêu cả đêm, hại bọn em ngủ cũng không ngon.” Hoắc Nhiên vẻ mặt ranh mãnh nói vào tai Hoắc Trì Viễn.

“Sợ ầm í thì bịt lỗ tai vào!” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt hừ nhẹ.

“Bịt cũng không lại! Con vẹt kêu rất to!” Hoắc Nhiên ha ha cười nói.

Nghe được giọng nói của Hoắc Nhiên, mặt Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng mê ngoài như hoa anh đào đâu xuân.

Bà nội nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn bọn họ xuống lầu, lập tức nói với người giúp việc: “Thím Vương, nồi thuốc mà sáng nay tôi dặn thím nấu đến đâu rồi? Mau bưng ra.”

“Được rồi! Được rồi!” Thím Vương lập tức chạy vào phòng bếp, bưng một bát thuốc ra, để lên bàn ăn: “Thiếu phu nhân, nhân lúc đang nóng mau uống đi.”

“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn buồn bực nhìn bát thuốc đen tuyền, nghi hoặc hỏi.

Bà nội hiền lành nói: “Cho cháu bổ thân thể. Thím Vương đã làm mất mấy tiếng đó!”

“Bà nội, sức khỏe của cháu rất tốt, không cần tẩm bổ thêm đâu.” Tề Mẫn Mẫn nhìn bát cháo đen ngòm có chút sợ hãi. Thứ này có thể uống sao?

“Chị dâu nhỏ, bà nội muốn sớm được ôm chắt trai. Chị đừng phụ ý tốt của bà.” Hoắc Nhiên nửa đùa nửa thật nói.

Nghe được lời nói của Hoắc Nhiên, mặt Tề Mẫn Mẫn trở nên đỏ hơn, cô vụng trộm liếc nhìn Hoắc Trì Viễn một cái, xấu hổ nói: “Chúng cháu….Còn chưa nghĩ…..”

“Chờ đến khi các cháu muốn thì không kịp mất.” bà nội Hoắc ý làm mặt lạnh, giả vờ tức giận nói,”Cháu chê thuốc này của bà không tốt sao?”

“Không phải! Không phải!” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng lác đầu.

“Vậy thì mau uống đi. Bà đã dặn thím Vương cho vào thật nhiều thuốc Đông Y quý báu.” Bà nội tủm tỉm nói.

Thật sự không thể từ chối, Tề Mẫn Mẫn đành phải kiên trì uống thuốc. Có lẽ trong thuốc có rất nhiều thuốc Đông Y nên hương vị rất kỳ quái.

Hoắc Nhiên vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa hỏi: “Chị dâu nhỏ, ngon không?”

Hoắc Trì Viễn hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái: “Bỏ đá xuống giếng!”

“Anh không bỏ đá xuống giếng nhưng cũng hỗ trợ còn gì!” Hoắc Nhiên hoàn toàn không nhìn thấy sự hờn giận của Hoắc Trì Viễn, cười nói.

Hoắc Trì Viễn mím đôi môi mỏng, dưới ánh mắt trêu chọc của Hoắc Nhiên anh đi đến ngồi bên cạnh Tề Mẫn Mẫn: “Không thích thì đừng uống. Để anh.”

Tề Mẫn Mẫn ôm cái bát lắc đầu với Hoắc Trì Viễn: “Khó uống lắm!”

Cô biết Hoắc Trì Viễn quan tâm cô, không đành lòng để cô uống thứ khó uống như vậy, nhưng cô cũng không muốn hành hạ dạ dày của Hoắc Trì Viễn. Chưa kể đây là tâm ý của bà nội, cô không thể ngỗ nghịch được.