Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 232






Chương 234

Bà lấy điện thoại di động ra, bấm số của Tề Mẫn Mẫn.

“Có việc gì?” giọng điệu của cô có chút lạnh, cả dì cũng không gọi.

“Tề Mẫn Mẫn, hôm nay ba con ấp hỏa công tâm, ngã bệnh!” Dương Nguyệt Quyên thêm mắm thêm muối nói.

“Ba vừa giãi phẫu xong, người nào trêu chọc khiến ông ấy nổi giận!” Tề Mẫn Mẫn lập tức phẫn nộ chất vấn.

“Còn có thể là ai? Là chồng của cô Hoắc Trì Viễn! Công ty hao phí tiền bạc nghiên cứu thuốc mới cũng bởi vì Hoắc Trì Viễn cản trở, mà vẫn chưa được phê duyệt, không có cách nào đi vào sản xuất!” Dương Nguyệt Quyên oán giận: “Cô thế nào cũng là tâm can bảo bối, không thể nhìn ông ấy bị tức chết, đúng không?”

“Phê duyệt không phải chuyện của cục WS sao?” Tề Mẫn Mẫn khó hiểu hỏi.

“Cục trưởng WS là dượng của Hoắc Trì Viễn! Dượng ruột!” Dương Nguyệt Quyên đánh thức Tề Mẫn Mẫn.

Lúc này cô mới hiểu được nguyên nhân, lâm vào im lặng.

“Tề Mẫn Mẫn, cứ cho là vì ba cô, nói nhẹ nhàng với Hoắc Trì Viễn đi.”

“Tôi sẽ suy nghĩ.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền cúp điện thoại.

Hoắc Trì Viễn bận rận thoáng cái đã qua buổi trưa, trở lại văn phòng liền thấy Tề Mẫn Mẫn ngẩn người. Anh đi qua, ôm cô ở trước ngực, quan tâm hỏi han: “Nha đầu, làm sao thế?”

“Chú…” Tề Mẫn Mẫn nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, muốn nói lại thôi. Cô có thể cầu xin anh sao?

Hoắc Trì Viễn ngồi đến trên ghế sofa, ôm cô ở trên đùi, thật sự nhìn cô: “Lynda lại chọc giận em?”

Tề Mẫn Mẫn lắc đầu: “Chú à, công ty của ba có một loại thuốc vẫn chưa được phê duyệt, không có cách nào đi vào sản xuất. anh có thể tha cho ông ấy không?”

Gương mặt Hoắc Trì Viễn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp.

Tề Mẫn Mẫn bất an nhìn Hoắc Trì Viễn:”Chú, anh hãy bỏ qua cho ông ấy đi.”

Cha cô chìm trong ân oán trùng trùng nhưng thực sự vô tội, cô không muốn Hoắc Trì Viễn trả thù cha.

“Không cần nói giúp cho Tề Bằng Trình!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.

“Nhưng…ông ấy là cha em! Em không thể đứng yên nhìn anh hủy diệt sự nghiệp của ông ấy, rồi có thể ân ái với anh như không có việc gì xảy ra.” Tề Mẫn Mẫn lo láng kéo áo Hoắc Trì Viễn, cố gắng thuyết phục anh.”Hơn nữa, cha em không phải người xấu.”

“Ở trong mắt em, thế nào mới là người xấu?” giọng nói Hoắc Trì Viễn như được truyền từ sông băng vạn năm đến, rét lạnh.

“Cha em không cố ý làm tổn thương bất cứ người nào. Mây năm nay mỗi năm ông ấy đều làm từ thiện hơn một trăm ngàn.” Tề Mẫn Mẫn ra sức biện hộ thay cha. Cha không sai, sai lầm duy nhất của ông là quá chiều chuộng cô.

“Ông ta chỉ biết lấy tiền mua lòng người!” Hoắc Trì Viễn đột nhiên đứng dậy, kéo theo Tề Mẫn Mẫn, trong mắt tràn ngập ý hận,”Đi theo anh!”

“Làm sao?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu nhìn Hoắc Trì Viễn.