Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 208






Chương 210

Hoắc Trì Viễn ôm cô lên trên đùi anh, đầu tựa lên vai cô, âm thanh trầm thấp hỏi han: “Có thể cảm thấy nhàm chán không?”

“Không có! Dáng vẻ công việc của chú siêu Man!” Tề Mẫn Mẫn lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, hôn anh một cái.

“Đêm nay có liên hoan, phải đến gặp bạn cũ ở bệnh viện một chút, em có muốn đi không?” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt cười hỏi.

“Đều là bác sĩ sao?” Tề Mẫn Mẫn tò mò nhìn anh, cô biết trước kia anh là chuyên gia khoa ngoại, những đồng nghiệp cũ này đều là bác sĩ đi? Cô cũng nên đi xem bác sĩ chân chính là như thế nào.

“Không được đầy đủ lắm. Có mấy người là bác sĩ gây mê và y tá.”

“Tuyệt quá, em muốn đi!” Tề Mẫn Mẫn lập tức hưng phấn giơ tay lên.

“Được, anh gọi điện thoại cho bọn họ.” Hoắc Trì Viễn lập tức cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi điện, biết đối phương muốn dẫn vợ mình qua. Chưa cho đối phương cơ hội tò mò, Hoắc Trì Viễn liền cúp điện thoại.

“Chú à, em như vậy có nhìn được không? Bọn họ có thể chê em xấu không?” Tề Mẫn Mẫn kéo váy, khẩn trương nhìn anh.

“Đẹp!” Hoắc Trì Viễn cầm tay cô đang khẩn trương chỉnh lại quần áo, vỗ nhẹ: “Yên tâm, không ai xinh đẹp bằng em.”

“Thật sao?” Tề Mẫn Mẫn lập tức vui vẻ.

“Bác sĩ, coi trọng y thuật là chủ yếu, không phải bề ngoài.” Hoắc Trì Viễn nói cho Tề Mẫn Mẫn biết bề ngoài của những người này cực kỳ phổ thông.

“Cũng đúng… bệnh viện không phải chỗ xem mặt, chỉ thích hợp cầm dao trong tay.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói: “Thế nhưng dáng vẻ đẹp trai cũng được, cảnh đẹp ý vui. Năm đó bác sĩ Cố chắc là mê đảo rất nhiều bệnh nhân nữ đi?”

Nghe được cô nói, vẻ mặt Hoắc Trì Viễn có chút phức tạp, mang theo thương cảm nhàn nhạt: “Ngoài Y Nhiên, anh chưa từng chú ý bệnh nhân nữ nào khác, vấn đề này của em anh không có cách nào trả lời.”

“Haha.” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ cười. Cô thật sự là khiếm nhẽ, nói cái gì khó vậy, vậy mà lại nhắc tới quan hệ của anh và Y Nhiên.

“Hiện giờ anh chỉ cần mê đảo em là được rồi.” Hoắc Trì Viễn nhéo má cô, ra vẻ thoải mái hỏi.

Y Nhiên, đề tài liên quan đến cô ấy quá quan trọng, anh không muốn thấy hai tròng mắt ảm đạm của Tề Mẫn Mẫn.

“Cái này có chút khó!” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh nói.

Đột nhiên anh cúi đầu, bá đạo hôn môi cô, sau một lúc lâu mới buông cô ra, âm thanh khàn đục hỏi han: “Có mê luyến anh thêm chút nào không?”

“No.” Tề Mẫn Mẫn thở nhẹ, cũng không chịu khuất phục!”

Hoắc Trì Viễn hôn nồng nhiệt thêm: “Có hay không?”

“No!” Tề Mẫn Mẫn tiếp tục phản đối.

“Thật sự chưa?” Hoắc Trì Viễn bất mãn dùng tay cù lét cô.

“Có có rồi!” Tề Mẫn Mẫn không ngừng cầu xin tha thứ: “Ngứa chết rồi, chú à, xin tha mạng!”

Lúc này Hoắc Trì Viễn mới buông cô ra, thỏa mãn ôm sát lấy cô: “Nha đầu, anh cho phép em mê luyến anh!”