Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 193






Chương 195

“Em mới không ngốc! Nhưng thật sự là mệt!” Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái rồi lại tiếp tục đi ngủ.

Hoắc Trì Viễn vẫn trợn tròn mắt, thưởng thức khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn lúc ngủ.

Lúc ở cùng Y Nhiên, cô vừa mới phẫu thuật xong được mấy tháng, nhớ rõ lần đầu tiên muốn cô, anh đặc biệt rất cẩn thận, sợ làm đau cô. Vài lần về sau, anh cũng rất cẩn thận, nhẹ nhàng mà, e sợ đụng chạm sẽ làm tổn thương cô.

Cho nên anh chưa bao giờ biết chính mình có thể điên cuồng như vậy. Một đêm ba lần vậy mà vẫn cảm giác không đủ.

Tề Mẫn Mẫn để cho anh phá đi rất nhiều nguyên tắc của mình.

Là vì cô mới đúng là người vợ được định sẵn của anh sao?

Nếu cô không phải con gái của Tề Bằng Trình thì thật tốt.

Anh như vậy có thể rộng mở ôm ấp tiếp nhận cô, tận tình yêu cô.

Hiện tại, anh không dám yêu.

Vừa thấy Tề Bằng Trình anhd dã nghĩ đến Y Nhiên, liền hận không thể lấy hết áo khoác giả nhân giả nghĩa của đối phương.

Hoắc Trì Viễn buộc chặt hai tay giống như sợ hãi mất đi Tề Mẫn Mẫn, gắt gao khóa cô ở trong ngực: “Nha đầu, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi anh.”

Trong lúc ngủ mơ, Tề Mẫn Mẫn khẽ nhíu mày một cái.



Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang dựa vào đầu giường xem tư liệu, trên mặt còn có một vẻ kỳ dị xấu xí. Cô ngồi xuống, xoa xoa mắt đag nhập nhèm, buồn ngủ hỏi: “Chú à, mấy giờ rồi hả?”

“Sáu giờ, còn có thể ngủ thêm một chút.” Hoắc Trì Viễn tháo xuống kính cận, dùng lực xoa nhẹ trán.

“Chú à, anh không ngủ cả đêm à?” Tề Mẫn Mẫn nhìn ra được mỏi mệt của anh, liền quan tâm hỏi.

“Ngủ không được nên mới ngồi xem ít tài liệu.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt nói. Sau khi đeo kính lại một lần nữa, anh dặn dò: “Em ngủ tiếp đi, đến giờ thì anh gọi em.”

Tề Mẫn Mẫn leo lên trên đùi anh, lại lấy kính mắt xuống, tò mò hỏi han: “Chú à, kính mắt này tốt hay xấu. Anh mua ở đâu thế?”

Hoắc Trì Viễn nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, sửng sốt một chút, hồi lâu không trả lời.

Tề Mẫn Mẫn nhìn ra được một chút từ vẻ mặt cứng ngắc của Hoắc Trì Viễn, liền đặt lại kính mắt vào trong tay anh, xoay người nằm xuống.

Cô sớm nên biết Tưởng Y Nhiên đã xâm nhập vào toàn bộ cuộc sống của anh từng chút, từng chút một, hoàn toàn không còn gì cả. Không biết đâu nào còn có thể tìm được một góc của chính mình, không có sự tồn tại của Tưởng Y Nhiên.

Hoắc Trì Viễn cầm kính ở trong tay, vẻ mặt phức tạp nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Đây là quà sinh nhật năm hai mươi mốt tuổi của anh, Y Nhiên tặng. nhớ đến lúc ấy anh nói đến những người khác đều đưa cho anh socola, hoa tươi, cà vạt, dây lưng, cô lại đưa cho anh một bộ kính mắt xấu xí kỳ dị. Y Nhiên cười nói: “Em chính là muốn biến anh thành người quái dị. Như vậy liền không có ai đưa cho anh socola và hoa tươi nữa!”

Chuyện cũ rành rành trước mắt, Y Nhiên còn đang ở bên cạnh anh, nhưng là khẽ vươn tay, cô liền biến thành bọt biển biến mất vào trong không trung.

Một bộ kính cận lại khiến cho tâm tình Tề Mẫn Mẫn buồn bực cuối cùng không ngủ được, mà càng buồn bực hơn là cô không biết cuối cùng thì trong nhà này có bao nhiêu thứ liên quan đến Tưởng Y Nhiên.