Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1820






Chương 1829

Cô không cần Hoắc Trì Viễn nói như vậy, cô nói cái gì anh cũng nói”Được”. Điều này khiến cho cô không cách nào quyết tuyệt ngoan tâm được?

“Được!” Hoắc Trì Viễn vẫn như cũ trả lại cho cô chữ” Được”.

“Được cái gì mà được?” Tề Mẫn Mẫn khóc quát lên.

“Em nói như thế nào liền như thế đó. Là anh sai, nếu như em có hận anh cũng sẽ chịu tội. Chỉ là trong lòng sẽ thống khổ hơn thôi.” Giọng nói Hoắc Trì Viễn trầm thấp vang lên.

Hoắc Trì Viễn anh lại trọc cho Tề Mẫn Mẫn khóc rồi.

Cô nhào vào trong lòng anh khóc nức nở, dùng sức cắn lên bả vai anh.

Miệng vết thương vừa mới cầm máu liền bị Tề Mẫn Mẫn phá ra, anh cũng không thốt lên lấy một tiếng.

“Thực xin lỗi! Nha đầu. Tuy anh không cảm nhận được sự tê tâm liệt phế ấy, nhưng anh có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của em.” Hoắc Trì Viễn gắt gao ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, trầm trọng nói.

Tề Mẫn Mẫn nghe thấy cũng chỉ có thể rơi lệ.

“Đều là do anh tạo nên. Em không cần buông tha cho anh, cứ hung hăng mà trừng phạt anh!”

“Em mới không trúng kế của anh nữa!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, u oán trừng mắt nhìn anh.

“Xem ra anh chỉ có thể dùng chiêu quấn quýt để làm phiền này thôi.” Hoắc Trì Viễn tương đối bất đắc dĩ nói.

“Vài ngày nữa em liền qua thành phố B, anh quấn quýt làm phiền với ai?” Tề Mẫn Mẫn hừ một tiếng nói.

Hoắc Trì Viễn nhíu mày: “Quyết định rồi hả? Đại học F cũng cần em mà.”

“Quyết định rồi.” Tề Mẫn Mẫn dùng sức hít hít cái mũi, “Em muốn học tập và sinh sống tại một nơi không có anh.”

Nghe thấy lời cô nói, trong lòng Hoắc Trì Viễn đã đông thành một cục rồi.

Cô đã hận anh đến trình độ này rồi sao, hận đến mức sống chung cùng một thành phố cũng cảm thấy khổ sở?

“Nếu như anh đuổi theo…” Hoắc Trì Viễn không yên bất an nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Vậy anh liền đến xem em cùng bạn trai hẹn hò đi!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền ngoan tâm bỏ lại Hoắc Trì Viễn đi ra ngoài.

“Bạn trai?” Hoắc Trì Viễn khẩn trương đuổi theo, “Anh không thể làm bạn trai em?”

“Anh không phù hợp với điều kiện, bị loại!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo hất cằm đáp.

“Em muốn điều kiện gì?” Hoắc Trì Viễn lo lắng hỏi lại.

“Chỉ cần không phải anh là được.” Tề Mẫn Mẫn cứng rắn trả lời xong, liền mở cửa đi ra ngoài. Lúc cô nhìn thấy người ở bên ngoài liền lau nước mắt, gọi: “Anh Hoắc Nhiên,Giai Tuệ?”