Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1777






Chương 1786

“Uhm.” Vương Giai Tuệ cảm động gật đầu.

“Mình đi trước.”

“Để anh cả đưa cậu đi.” Vương Giai Tuệ lập tức đề nghị,.

Tề Mẫn Mẫn lắc đầu: “Không cần quấy rầy anh ấy.”

“Anh không sợ quấy rầy.” Hoắc Trì Viễn nói xong, bá đạo cầm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, kéo cô đi ra ngoài.

“Bỏ tay xuống!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn giận tái mặt.

Hoắc Trì Viễn cắn răng, một câu cũng không nói.

Mãi đến khi Tề Mẫn Mẫn bị bỏ vào trong Maybach, anh mới gian nan mở miệng: “Nha đầu, em cố thể coi thường anh, nhưng đừng từ chối sự chăm sóc của anh.”

“Kết thúc chính là kết thúc. Cớ gì phải vướng mắc không ngớt?” Tề Mẫn Mẫn dựa vào cửa kính xe, ánh mắt trống rỗng nói.

“Anh phải thế nào em mới bằng long tha thứ cho anh?” Hoắc Trì Viễn thống khổ nắm chặt tay lái, hỏi ra được vấn đề anh vẫn áp ở trong lòng rất lâu rồi: “Chỉ cần em đề xuất yêu cầu, anh nhất định thay đổi!”

“Hoắc Trì Viễn, có một số việc không phỉa cứ em muốn là có thể thay đổi được. Ví dụ như tình cảm. Trong lòng anh, rốt cuộc thì em có địa vị như thế nào anh đã từng nghĩ qua chưa?” Tề Mẫn Mẫn nhìn về phía Hoắc Trì Viễn, chua xót hỏi han.

Hoắc Trì Viễn sửng sốt một chút: “Em còn đang để ý đến Tưởng Y Nhiên? Cô ấy đã sớm đi qua anh rồi.”

“Không!” Tề Mẫn Mẫn dùng lực lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ: “Cô ấy không phải là đi qua. Cô ấy mới đúng là chân ái của anh. Em vĩnh viễn không quan trọng bằng cô ấy.”

“Không, nha đầu, em hiểu lầm rồi.” Hoắc Trì Viễn vội vàng cầm lấy hai vai của cô: “Anh yêu em!”

“Yêu có độ, tình yêu của anh đối với em rõ ràng không đủ.” Tề Mẫn Mẫn thất vọng nhìn Hoắc Trì Viễn.

Nếu yêu đủ, anh đã không tin tưởng mà phất tay lên tát cô như thế.

Cô không phỉa là người dễ dàng mang thù, nhưng lại bị một cái tát kia hãm sâu trong đầu.

Không thể trở về được.

Cô không tin tưởng, quay lại sẽ hạnh phúc.

“Em còn đang trách anh về cái tát kia?” Hoắc Trì Viễn thất vọng ngồi trở lại chỗ ngồi, lấy tay che ngực.

Tề Mẫn Mẫn thấy mặt anh có chút vặn vẹo, lập tức khẩn trương hỏi han: “Có phải miệng vết thương lại đau à?”

“Miệng vết thương đã khép lại, đau chính là trái tim.” Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, bi thương nói.

Tề Mẫn Mẫn quay mặt, nước mắt lăn lộn trong hốc mắt.

“Anh biết, anh sai rồi.” Hoắc Trì Viễn dùng lực cắn môi một cái: “Khi anh biết em đẩy bác gái rơi lầu, vốn không nghĩ là em vô tội. Có lẽ, thật sự là anh sai rồi.”

“Rõ ràng chính là sai lầm của anh.” Rốt cuộc Tề Mẫn Mẫn không thể khống chế nổi, khóc đến bi thương.

Là anh yêu cô không đủ.

Hoắc Trì Viễn ôm chầm lấy cô, vỗ lưng của cô, vừa giải thích: “Đừng khóc, em khóc như thế anh sẽ không nỡ, anh sẽ càng hận bản thân anh.”