Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1636






Chương 1644

Cô không nên sa vào sự tội lỗi “vô tình” kia ở trong lòng.

Anh muốn nhìn cô vui vẻ.

Hôm nay anh nhận được thiệp cưới của Trịnh Húc và Lynda, liền nhớ ra anh còn nợ cô một hôn lễ.

Một hôn lễ thật đặc biệt.

Lúc này, anh sẽ không cho phép bất cứ ai phá hủy nó.

Tề Mẫn Mẫn đột nhiên mở đôi mắt ngái ngủ, mơ mơ màng màng hỏi Hoắc Trì Viễn:”Chồng, sao anh vẫn chưa ngủ?”

“Nhìn em.” Hoắc Trì Viễn mê mẩn nói, giọng có chút khàn khàn.

Tề Mẫn Mẫn xì ra một nụ cười:”Ngày nào cũng nhìn còn chưa đủ? Mau ngủ đi!”

Nói xong, cô liền giơ hai tay che mắt Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn bắt lấy hai tay cô, đặt lên môi khẽ hôn:”Nếu có thể nhìn mà thấy đủ, thì đã không gọi là yêu.”

“Chú, em phát hiện ra sao miệng lưỡi của anh càng ngày càng giống anh Hoắc Nhiên vậy?” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười hỏi.

Hoắc Trì Viễn vốn là một người đàn ông ít nói, lạnh lùng, thờ ơ, nhưng sau khi kết hôn với cô, lại hay cười, thích bám dính người ta, liên tục nói mấy lời tâm tình có cánh.

“Không lạ. Bọn anh là anh em.” Hoắc Trì Viễn cười trả lời.

“Em phải hỏi Giai Tuệ, có phải anh và anh Hoắc Nhiên giống nhau ở…” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.

“Giống nhau cái gì?” Hoắc Trì Viễn áp đến bến tai Tề Mẫn Mẫn, mê hoặc cười hỏi.

“Không biết tiết chế!” Tề Mẫn Mẫn chu miệng cười một tiếng.

Tối hôm qua, anh dùng đủ loại tư thế, yêu lên khắp cơ thể cô.

Nghĩ đến cảnh tượng anh ép cô vào cánh cửa sổ dùng sức yêu, gương mặt nhỏ nhắn của cô giống như sắp bốc cháy.

Nghe Tề Mẫn Mẫn nói, Hoắc Trì Viễn kiêu hãnh nở nụ cười.

“Nha đầu, đàn ông mà không biết tiết chế mới làm vợ hạnh phúc được.”

“Anh Hoắc Nhiên chắc chắn không giống như vậy…. “ Tề Mẫn Mẫn bất mãn nhìn Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn làm cho bật cười:”Nha đầu, em đang muốn cho anh biết Giai Tuệ không có phúc bằng em sao?”

“Chú, anh có thể không mặt dày như vậy không” Tề Mẫn Mẫn nhéo má Hoắc Trì Viễn hỏi.

Hoắc Trì Viễn nở nụ cười:”Không thể!”

Tề Mẫn Mẫn nhăn mũi, nghịch ngợm nói:”Anh nhất định không phải Hoắc Trì Viễn, chỉ là mang khuôn mặt của Hoắc Trì Viễn.”

Hoắc Trì Viễn cụng trán với Tề Mẫn Mẫn, “Vậy anh đồng ý cho em ‘kiểm hàng’.”

“Kiểm hàng? Tốt!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức nhéo cái mũi thẳng tắp của Hoắc Trì Viễn, “Để em xem xem nơi này có dấu vết dao kéo hay không.”

“Anh muốn được kiểm tra chỗ này!” Hoắc Trì Viễn xấu xa cười ngặn chặn Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn lại đỏ bừng mặt:”Chú, anh thật là ác!”