Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1622






Chương 1630

“Không có gì ạ.” Hoắc Nhiên xoa chân, chịu đau nói, “Da mặt cháu dày là đủ rồi ạ.”

Vương Giai Tuệ thiếu chút nữa thì phun hết sủi cảo trong miệng ra. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái:”Sao anh lại hùa theo mẹ em?”

“Hôm nay em tức giận ai vậy?” Hoắc Nhiên chống cằm, khó hiểu nhìn Vương Giai Tuệ.

Anh không trêu chọc cô tức giận, cũng không có đùa giỡn cô, cô sao lại không bình thường như vậy?

Nhưng gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, thật ra đáng yêu vô cùng.

Nhìn thấy cô, dục vọng lại dâng lên.

“Anh!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt chu miệng.

Hoắc Nhiên vẫn không hiểu.

“Nó đang thẹn thùng.” Lý Á Lệ cười gắp rau cho Hoắc Nhiên, “Không cần để ý đến nó, cháu ăn nhiều một chút.”

“Cám ơn bác gái.” Hoắc Nhiên cung kính nói.

“Bác sĩ Cố, cháu định bao giờ gọi bác là mẹ?” Lý Á Lệ thưởng thức nhìn Hoắc Nhiên.

Bà đã từng này tuổi, trải qua sóng gió, kiến thức hơn người, cho nên bà biết ai mới là người đàn ông hợp với con gái nhất.

Đối với Hoắc Nhiên, bà vừa lòng 120%.

Điều bà lo lắng là con gái sẽ không biết nắm chắc cơ hội, bỏ qua người ta.

Bà hận không thể gả Giai Tuệ cho Hoắc Nhiên ngay ngày mai.

“Mẹ!” Vương Giai Tuệ ở dưới bàn nhéo tay Lý Á Lệ, gắt gỏng, “Mẹ nói bậy bạ gì vậy?”

“Mẹ nói bậy sao? Hoắc Nhiên.” Lý Á Lệ nhướng mày nhìn Hoắc Nhiên.

“Không ạ. Chờ Giai Tuệ thi cử xong xuôi, con sẽ nói với ba mẹ con đến đây cầu hôn.” Trong mắt Hoắc Nhiên lộ ra mấy phần cuồng nhiệt, si tình nhìn Vương Giai Tuệ.

“Tốt!” Lý Á Lệ cười vô cùng vui vẻ, không ngừng gắp rau cho Hoắc Nhiên.

“Hai người cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy là có ý gì?” Vương Giai Tuệ chớp chớp mắt, giống như đèn pha đảo qua Lý Á Lệ và Hoắc Nhiên.

Lý Á Lệ cốc đầu Vương Giai Tuệ một cái:”Con nói linh tinh cái gì? Mẹ là mẹ vợ đang nhìn con rể, càng nhìn càng ưng.”

“Mẹ, con mới là con gái mẹ!” Vương Giai Tuệ ôm đỉnh đầu, bất mãn kháng nghị.

Hoắc Nhiên kéo tay cô xuống, vươn tay giúp cô xoa chỗ đau:”Biết đau rồi à? Xem em còn dám nói linh tinh nữa không!”

Trên đường đi đến bệnh viện, Hoắc Nhiên vẫn nghiêng đầu sang bên, nghi hoặc nhìn Giai Tuệ.

“Tập trung lái xe đi!” Khuôn mặt Vương Giai Tuệ hồng lên, cường hãn ra lệnh.

“Có phải bác gái đã nói gì với em không?” Hoắc Nhiên dừng xe bên đường, tò mò hỏi.

“Lòng hiếu kì giết chết mèo đấy!” Vương Giai Tuệ nhướng mày nhìn Hoắc Nhiên, ý nói ‘Không sợ chết thì hỏi tiếp đi!’

Hoắc Nhiên thoải mái hất tóc, không kiềm chế mà cười: “Xem ra quả thực nói gì rồi!”

Vương Giai Tuệ lập tức quay mặt đi, xấu hổ liếc khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Nhiên.

Vậy mà mẹ lại cổ vũ cô hạ gục Hoắc Nhiên.

Nhớ lại, cô giống như người bị sốt cao, hai má đỏ bừng.