Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1614






Chương 1622

Nghe Hoắc Trì Viễn nói vậy, nước mắt Tề Mẫn Mẫn càng giàn giụa.

Hoắc Trì Viễn vươn bàn tay to, xoa tóc cô, thâm tình nói: “Em là người anh sợ mất nhất!”

Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống, nhào vào lòng Hoắc Trì Viễn, ôm chặt eo anh, nước mắt thẫm đẫm ngực anh.

Lái xe Tiểu Trương xuất hiện trước cửa phòng cấp cứu, sốt ruột nhìn vào trong.

Hoắc Trì Viễn thấy cậu ta, lập tức kêu cậu ta vào phòng cấp cứu, lạnh lùng ra lệnh: “Cầm chai dịch! Giơ cao lên!”

Tiểu Trương vội vàng giữ lấy chai dịch, giơ cao lên.

Hoắc Trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, ra khỏi phòng cấp cứu.

Tề Mẫn Mẫn rúc vào ngực anh, cảm động rơi lệ.

Nếu mất ba, cô chỉ có Hoắc Trì Viễn là ngươi thân, là người có thể dựa vào.

Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống ghế dựa trước cửa phòng phẫu thuật, nhẹ giọng an ủi: “Không cần lo lắng, ba vợ sẽ khỏe lại thôi!”

“Ừm!” Tề Mẫn Mẫn chỉ có thể gật đầu.

Tiểu Trương yên lặng đứng ở bên cạnh hai người, yên lặng giơ chai dịch ở trên cao giống như đang giơ quốc ỳ.

Tề Lạc xuất hiện ở hành lang, cẩn thận đi tới.

“Chị, anh rể! Ba không sao chứ?” Tề Lạc quan tâm hỏi.

Tề Mẫn Mẫn không trả lời.

Hiện giờ, cô không muốn để ý ai cả, chỉ muốn đợi ba bình an ra thôi.

“Vẫn ở trong!” Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt trả lời.

Tề Lạc “A…..” một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Hoắc Trì Viễn, “Người tốt có ông trời phụ hộ. Ba nhất định sẽ tốt lên!”

Hoắc Trì Viễn đăm chiêu nhìn Tề Lạc một cái.

Chờ ba vợ tỉnh lại, mọi chân tướng sẽ rõ cả.

Có vài người đồng nghiệp cũ đi qua, thấy Hoắc Trì Viễn thì tiến lên chào hỏi: “Hoắc Trì Viễn, người nhà cậu ở trong sao?”

“Ba vợ tôi!” Hoắc Trì Viễn giơ ngón tay để lên môi, ý bảo đối phương đừng nói gì.

Đối phương nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang truyền dịch, vỗ bả vai anh: “Chúc may mắn!”

Nói xong, đối phương cũng vội vàng rời đi.

“Anh rể, em chợt nhớ ra trước kia anh làm việc ở bệnh viện này!” Tề Lạc bừng tỉnh, kinh hỉ nói.

Hoắc Trì Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn Tề Lạc.

Tề Lạc thức thời im lặng, cũng không nói thêm gì.

Thời gian càng lúc càng lâu, Tề Mẫn Mẫn càng cảm thấy bất an.

Cô sợ ba không cứu được, bỏ cô một mình ở lại.

Tim phập phồng lo lắng như quả bóng bay không chạm xuống đất, khiến cô cực kỳ khó chịu.

Cô chỉ có cách ôm chặt lấy Hoắc Trì Viễn, mới có thể giảm bớt sự lo lắng trong lòng.