Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1393






Chương 1401

“Tôi yêu anh ấy!”

“Yêu anh ấy vì sao lại không chiếm lấy anh ấy? Vì sao không học Tề Mẫn Mẫn cởi sạch quần áo nằm lên giường anh ấy chữ? Cô thật ngu ngốc! Tôi cho cô năm năm cơ hội để tiếp cận với Hoắc Trì Viễn, cố gắng để anh ấy yêu một cô gái lịch sự, nhã nhặn, lương thiện nhưng mà cô khiến tôi quá thất vọng! Cho nên tôi xuất hiện. Tôi phải tự mình nắm giữ trái tim anh ấy. Từ nay về sau, cô cút khỏi thể xác Ứng Mẫn cho tôi!” Ứng Mẫn điên cuồng nhìn bản thân ở trong gương, khàn giọng ói.

Đột nhiên, cô ôm chặt đầu, thống khổ than: “Không, thả tôi ra! Tôi mới thật sự là Ứng Mẫn! Cô không phải, không được tổn thương đến Hoắc Trì Viễn! Tôi sẽ khiến anh ấy yêu tôi. Cút đi, cút đi! Đừng quay lại nữa!”

Thống khổ vùng vẫy, giống như con thú bị thương rống lên, mồ hôi lạnh khiến cả quần áo Ứng Mẫn ướt đẫm.

Không biết sau bao lâu, cô mới bình tĩnh lại, dựa vào bồn cầu, ánh mắt đờ đẫn.

“Cô không thể nhốt tôi đâu! Tôi còn xuất hiện đó!”

Trong đầu, một giọng nói âm độc, không cam lòng quát lên.

“Không!” Ứng Mẫn đứng dậy, dùng nước lạnh hắt lên mặt, cố ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Người kia quá ác độc, ác độc khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Tuy cô yêu Hoắc Trì Viễn nhưng cô sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ đi phá hoại.

Nhưng người kia có thể!

Cô biết rõ về cô ta. Mỗi khi người kia xuất hiện, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta dùng cơ thể mình làm những việc mà cô dám và cũng chưa bao giờ nghĩ đến.

Thậm chí có đôi khi, cô ta đột nhiên xuất hiện khống chế hành vi của cô mà cô lại không thể thay đổi.

Vì sao cô lại trở thành một con quái vật như vậy?

Cô lấy trong túi một lọ thuốc, đổ một viên, nhét vào miệng.

Cô phải trở thành một cô gái bình thường.

Cô là một bác sĩ khoa thần kinh lịch sự, dịu dàng, lương thiện.

“Ứng Mẫn, cô…..sẽ hối hận…..”

Trong đầu có một giọng nói hổn hển, vùng vẫy, đau khổ vang lên.

Hối hận?

Không đâu.

Cả cuộc đời này của cô chỉ có một việc duy nhất hối hận đó là không chủ động một lần.

Tưởng phu nhân đột nhiên tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, nhìn về phía nhà vệ sinh.

Vừa rồi là tiếng gì thế?

Giống như ma quỷ, thật đáng sợ.

Bà đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy Ứng Mẫn đâu.

Bà đứng dậy, đi dép lê đến cửa toilet, cẩn thận giơ tay, vặn nắm cửa.

Bà vừa chạm vào tay nắm cửa thì cửa tự động mở ra từ bên trong.