Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1388






Chương 1396

Hoắc Trì Viễn cười ha ha: “Nghịch ngợm!”

Tề Mẫn Mẫn rúc vào lòng Hoắc Trì Viễn, nghịch ngón tay thon dài của anh.

Tuy không có thói quen thấy anh thể hiện tình cảm nhưng cô vẫn rất uất ức.

Anh dùng sự vô liêm sỉ của mình chứng minh với ba anh chỉ có cô.

Không biết sao hôm nay ba lại nói những lời như vậy.

Con gái của Cao Kiền, ngôi sao hạng ba.

Chẳng lẽ có người như vậy theo đuổi Hoắc Trì Viễn sao?

Chẳng lẽ Hoắc Trì Viễn nhà cô lại dễ dàng bị người khác theo đuổi như vậy à?

Không phải cô, anh cũng chẳng cần.

Trái tim của anh, so với sắt thép còn cứng rắn hơn. Viên đạn bọc đường đơn thuần kia sao có thể bắn thủng chứ.

Chưa bao giờ cô lo lắng anh thay lòng đổi dạ, bao nuôi bồ nhí.

Hoắc Trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn, tăng tốc hơn một chút, cố gắng đi nhanh về nhà.

Anh muốn yêu cô, lúc nào cũng muốn.

Anh không biết cô có ma lực gì khiến anh mê muội như vậy.

Dừng xe ở trước cửa biệt thự, cũng chẳng kịp khóa, anh ôm lấy Tề Mẫn Mẫn chạy vào nhà.

Bảo vệ nhận lấy chìa khóa mà Hoắc Trì Viễn ném lại, tự giác giúp anh đánh xe vào gara.

Tỉnh táo lại, Tề Mẫn Mẫn ghé vào trên người Hoắc Trì Viễn, bất an nói: “Mạc, anh không tránh YUN.”

Hoắc Trì Viễn vỗ vỗ lưng cô, thanh âm khàn khàn nói: “Kỳ an toàn.”

“Em nói không chỉ là ngày hôm nay!” Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống, cố gắng để cho chính mình thanh tỉnh.

Mấy ngày nay cô vẫn vui sướng trong việc anh đi công tác trở lại, vậy mà lại quên mất việc tránh YUN.

Anh giống như không có phòng tránh YUN!

Nếu mang thai thì phải làm sao bây giờ?

Hoắc Trì Viễn vươn tay, ôm lấy Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, xoay người đặt cô ở dưới thân: “Nha đầu, em còn đang trong lúc dưỡng bệnh, anh đã hỏi qua mẹ, bà ấy nói thời gian này khá an toàn không dễ mang thai. Không cần lo lắng.Anh muốn yêu em!”

Nói xong, anh liền cúi đầu, nhiệt tình khóa lại môi cô, không cho cô lại nghĩ nhiều.

Anh thực sự không nói cho cô biết, nếu thực mang thai, đó chính là trúng giải thưởng lớn. Là việc mà anh cầu còn không được.

Bệnh vô sinh của cô cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức chủ nhiệm khoa phụ sản như mẹ anh cũng phải phát sầu

Cho nên bọn họ chẳng cần phải phòng tránh YUN.

“Vạn nhất mang thai a?” Tề Mẫn Mẫn dùng lực đẩy khuôn mặt của Hoắc Trì Viễn vẫn luôn chôn vào cổ cô nãy giờ ra, bất an chớp chớp mắt.

“Có liền sinh. Chúng ta đều đã thích baby.” Hoắc Trì Viễn cười che lại môi cô, dùng nhiệt tình phá vỡ lý trí của cô, khiến cô trầm luân…