Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1314






 

Chương 1322

“Em phải giúp anh tắm…” Tề Mẫn Mẫn kháng nghị thất bại.

“Không sai em phải giúp anh tắm rửa, dùng em…” Hoắc Trì Viễn nói thầm bên tai cô, mê hoặc nói, đang nhìn thấy vẻ mặt của cô, lại nhanh chóng chữa lại: “Uhm… tay…”

Tề Mẫn Mẫn đắc ý cười.

Cho dù cô không phúc hắc bằng anh, nhưng là anh lại cường thế, trước mặt cô cũng phải biến thành mềm mại. Cô khí phách giữ Hoắc Trì Viễn ở cạnh bồn tắm, cầm lấy dầu gội ở lòng bàn tay, bắt đầu giúp anh gội đầu: “Không được nhúc nhích.”

Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ mà đặt tay lên mép bồn tắm, nhìn Tề Mẫn Mẫn hung hãn, thở dài.

Vốn định tắm uyên ương, kết quả lại bị cô giáo huấn thành học sinh tiểu học ngoan ngoãn.

Tề Mẫn Mẫn lấy khăn tắm lau người cho anh, rốt cuộc Hoắc Trì Viễn không nhịn được mở miệng: “Nha đầu, có thể để anh…”

“Không được, hôm nay nhất định anh phải nghe em!” Tề Mẫn Mẫn bá đạo nói.

Hoắc Trì Viễn chỉ có thể nén dục vọng sắp nổ, chịu đựng tay của cô thỉnh thoảng lại đụng chạm vào người mình, mãi đến khi cô kéo mình ra khỏi bồn tắm, rốt cuộc anh không thể nhịn được nữa, ôm cô lên, đặt tới trên bồn rửa tay.

Anh chống lên bồn rửa tay, âm thanh khàn khàn hỏi: “Nha đầu, em cố ý…”

“Nào có, em thật sự giúp anh tắm, là anh không nên có phản ứng…” Tề Mẫn Mẫn che miệng lại, nghịch ngợm cười nói.

“Em là cực kỳ thật sự, thật sự trêu chọc anh.” Hoắc Trì Viễn nói xong, một tay ôm lấy eo Tề Mẫn Mẫn, một tay nắm cằm của cô, hung hăng hôn lên đôi môi anh đã khát vọng cả đêm…



“Em thực sự nghi ngờ… tay anh thương tổn là giả…” Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp lên giường, bất mãn kháng nghị.

“Anh thề không giả… chỉ là anh thương tổn ở tay, tâm can, ngón tay bị thương không ảnh hưởng đến cái kia… em hiểu không…” Hoắc Trì Viễn phúc hắc cười.

Cô hành hạ anh cả đêm, anh không thể nào trả cả vốn lẫn lời?

Vốn muốn để cho cô nghỉ ngơi tốt, ngày mai có thể được thành tích tốt, nhưng đụng phải cô, lý trí của anh biến mất hết rồi. Trong đầu chỉ muốn cố.

Tề Mẫn Mẫn muốn đấm Hoắc Trì Viễn một cái, nhưng tay lại đụng phải phải thuốc ngâm tay. Cô lập tức tỉnh ngủ, ngồi xuống ôm lấy thuốc ngâm kháng nghị:”Đều tại anh! Thuốc nóng lại nguội rồi!”

“Nguội thì nguội. Ngủ thôi!” Hoắc Trì Viễn vươn cánh tay dài ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng.”Không được! Phải nghe lời anh Hoắc Nhiên!” Tề Mẫn Mẫn lại cắm lại thuốc ngâm, vỗ vỗ, “Mau nóng lên đi!”

Hoắc Trì Viễn cau mày nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường:”Nha đầu, để anh chờ, em đi ngủ trước đi.”

“Lỡ anh ngủ gật thì sao?” Tề Mẫn Mẫn không có đồng ý.

“Anh có thói quen ngủ muộn. Hiện tại em ép anh ngủ cũng không ngủ được. Ngủ trước đi, mai còn phải đi thi,” Hoắc Trì Viễn vỗ vỗ đầu Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều nói.

“Chỉ là cuộc thi hàng tháng, không quan trọng. Kỳ trước em thi được 503 điểm, em sẽ cố gắng hơn, sẽ vào được F đại thôi.” Tề Mẫn Mẫn cười nói. “Anh chứ chờ làm giáo sư của em đi!”

“503 điểm, em chắc chắn sẽ đỗ F đại sao?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.

“Em có điểm cộng vùng dân tộc thiểu số! Chú, anh quên rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn ghé vào trước ngực anh nói:”Với lại với sự dạy dỗ nghiêm khắc của anh, em còn có thể không đỗ cao sao? Không sợ!”