Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 127






Chương 128

Dương Nguyệt Quyên vừa muốn phát tác, liền nghe đến trên giường bệnh truyền đến âm thanh.

“Hai người đang làm gì?” Tề Bằng Trình không cảm xúc nhìn Dương Nguyệt Quyên.

“Em… hoạt động tứ chí… tay có chút tê….” Dương Nguyệt Quyên đưa hai tay xuống, hậm hực giải thích.

“Nguyệt Quyên, em đã mệt mỏi cả ngày, nhanh về nghỉ ngơi đi.” Tề Bằng Trình không biết là quan tâm, hay là vẫn muốn để cho bà ta nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, lập tức hạ lệnh.

“Em muốn ở lại với anh.” Dương nguyệt Quyên làm nũng ngồi xuống bên cạnh Tề Bằng Trình.

“Nơi này có dịch vụ chăm sóc đặc biệt, không cần người nhà làm bạn.”

“Em về vậy.” Dương Nguyệt Quyên đành phải đứng dậy, trước khi đi không cam lòng dặn dò lại một câu: “Nhớ uống thuốc.”

Hoắc Trì Viễn ký tên trên hợp đồng, rồi giao cho Smith, Smih cười nhận lấy, phóng khoáng ký. Sau nghi thức ký tên, hai người cùng cụng ly rượu đỏ:”Hợp tác vui vẻ!”

“Cố, anh có biết vì sao tôi lại hợp tác với anh không?” Smith cười hỏi. Dự án hợp tác lần này, người có quyền chủ động là anh ta, Hoắc Trì Viễn cần có nhân mạch của anh ta.

“Chất lượng sản phẩm?” Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt cười hỏi. Mặc kệ là nguyên nhân gì, hợp đồng đã ký rồi, không thể thay đổi.

“Sai! Là vì anh rất cưng chiều vợ.” Smith lập tức bác bỏ câu trả lời của Hoắc Trì Viễn. “Bình thường những người đàn ông khác khi tiếp khách mà thấy khách thích nói chuyện phiếm với vợ của họ thì sẽ rất vui vẻ để cô ấy tiếp khách. Còn anh thì luyến tiếc rời xa vợ, đưa cô ấy vào khách sạn, cũng không muốn cô ấy ra tiếp khách. Đây mới là chân ái. Cố, tôi không thể đạt đến được cảnh giới của anh, cho nên tôi lại càng thích anh hơn.”

“Cảm ơn”. Hoắc Trì Viễn cười tao nhã. Anh cho đến bây giờ cũng không ngờ việc anh cưng chiều Tề Mẫn Mẫn có liên quan đến việc hợp tác này.

“Sao lại không uống rượu?” Smith thấy Hoắc Trì Viễn đong đưa chén rượu trong tay, nhưng lại không uống ngụm nào, liền tò mò hỏi.”Vừa nãy mới ăn cơm anh vẫn uống rượu mà.”

“Vợ tôi có lệnh, nếu lại uống rượu thì đêm nay sẽ đuổi tôi ra ngoài ngủ.” Hoắc Trì Viễn khoa trương cười toét miệng.

Hiểu được ý tứ của Hoắc Trì Viễn, Smith thoải mái cười rộ lên.

Lynda đang ngồi bên cạnh vợ của Smith nhìn Hoắc Trì Viễn bằng ánh mắt phức tạp, liền quay lại tiếp tục nói chuyện phiếm với đối phương.

“Không uống rượu thì phải phạt hát một bài” Smith cầm micro lên, đưa cho Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn ho mạnh một cái, có chút ngượng ngùng nói:”Ngũ âm của tôi không tốt lắm, sợ dọa mọi người chạy hết.”

Biết Hoắc Trì Viễn không am hiểu ca hát, Lynda lập tức đứng lên giải vây cho Hoắc Trì Viễn:”Tiếng hát của Hoắc tổng quả thật sự dọa người. Mọi người không nên để anh ấy làm hỏng lỗ tai, để tôi biểu diễn một bài hát tên là “When I Fall In Love”.”

Hoắc Trì Viễn cảm kích nhìn Lynda, liền dựa vào sô pha, tự nhiên thưởng thức tiếng hát của Lynda.

When I fall in love It will be forever Or I never fall in love In a restless world like this is Love is ended before begun Nghe lời bài hát này, trong đầu anh hiện lên gương mặt xinh đẹp của Y Nhiên. Có những lúc anh nghĩ Y Nhiên sẽ đi cùng với anh hết cuộc đời này, không ngờ bọn họ còn chưa bắt đầu mà đã phải kết thúc.

Trong mắt anh nhiễm đầy ưu thương.

“Hoắc tổng, anh có muốn uống thêm gì không?” Trịnh Húc quan tâm hỏi Hoắc Trì Viễn. Mọi người vẫn uống thỏa thuê, ca hát điên cuồng, chỉ có Hoắc Trì Viễn vẫn ngồi ngây ngốc ở chỗ này, không tham dự.

Hoắc Trì Viễn nghĩ một chút, liền nói:”Mang thêm mấy chai RIO, loại nhẹ.”