Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1254






Chương 1262

Cô có thể nhận ra trong nụ cười của Tần Viễn Chu đầy cảm giác bất đắc dĩ, đau lòng, giãy giụa.

Nhưng thế thì sao chứ?

Anh đã kết hôn!

Sinh ra trong gia đình như vậy, anh không có quyền lựa chọn tình yêu cho riêng mình.

Phiền muộn khép lại laptop, Hoắc Tương nhắm mắt lại, dùng sức cắn môi.

Muốn có một tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng lại có kết thúc như vậy.

——

Tề Mẫn Mẫn kéo tay Hoắc Trì Viễn vào Cố trạch. Vừa vào tới cửa, cô hưng phấn, lớn tiếng nói: “Bà nội, chúng con đến rồi!”

Bà nội Hoắc kích động, vỗ đùi, nói với bọn họ: “Mau, lại đây. Để bà nội nhìn một chút nào!”

Tề Mẫn Mẫn buông cánh tay Hoắc Trì Viễn ra, nhào vào lòng bà nội Hoắc.

“Nhóc con, sao trán con lại bị thương thế?” Bà nội Hoắc đau lòng, xoa xoa mặt Tề Mẫn Mẫn, hỏi.

“Tại con không cẩn thận, ngã từ trên giường xuống. Không sao cả, chỉ bị u một cục chút thôi!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ, le lưỡi.

“Về sau phải cẩn thận hơn!” Bà nội Hoắc đau lòng, dặn dò.

“Bà nội!” Hoắc Trì Viễn ngồi ở bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, cười chào hỏi bà.

“Gầy đi rồi! Mấy hôm đi công tác chắc mệt lắm hả?”

“Cũng bình thường ạ!” Hoắc Trì Viễn lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi áo, mở ra, lấy một chiếc vòng ngọc màu lục đế vương, “Con đi Côn Minh, có mua mấy chiếc vòng Phỉ Thúy. Đây là tặng cho bà ạ!”

“Thật đẹp!” Bà nội Hoắc kinh hỉ nói.

“Bà nội, con đeo cho bà!” Tề Mẫn Mẫn nhận lấy vòng Phỉ Thúy, đeo lên cổ cho bà nội.

“Cháu dâu thật tốt với bà!” Bà nội Hoắc cười vui vẻ.

Tề Mẫn Mẫn gãi đầu, cười hai tiếng, “Con chỉ mượn hoa hiến phật thôi!”

Hoắc Tương từ trên lầu đi xuống, thấy Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn, thất thần một chút: “Anh, về từ lúc nào vậy?”

“Nửa đêm qua!” Hoắc Trì Viễn chú ý đến Hoắc Tương.

“Nhóc Tương, mau lại đây! Anh trai con đưa cho bà chuỗi ngọc Phỉ Thúy! Đẹp không hả?” Bà nội Hoắc đắc ý khoe.

“Đẹp ạ! Anh, của em?” Hoắc Tương lập tức vươn tay với anh trai.

Cô biết rằng mỗi lần anh mang quà về, tất nhiên sẽ có của tất cả mọi người. Cho nên, bà nội có thì chắc chắn cô cũng sẽ có.

“Tất nhiên là có phần em!” Hoắc Trì Viễn lại lấy ra một cái hộp, nhét vào tay Hoắc Tương.

Hoắc Tương mở hộp ra nhìn thấy một chiếc mặt ngọc hình vuông, màu tím, vui sướng reo lên: “Anh, ngọc rất đẹp! Cảm ơn!”

Chị nhào lên, hôn một cái lên má Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn cười, vò rối tóc Hoắc Tương: “Còn sợ rằng em sẽ không thích. Bây giờ thì yên tâm rồi!”

“Đương nhiên là thích rồi! Màu tím đẹp như vậy. Một chiếc mặt ngọc phỉ thủy màu trong suốt như vậy đây là lần đầu tiên em nhìn thấy. Mặt ngọc nhỏ gọn, cực kỳ hợp với em!” Hoắc Tương thỏa mãn nói.