Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 117






Chương 118

Tề Mẫn Mẫn bĩu môi, trong lòng có chút tư vị không đúng, cô nháy mắt hỏi: “Chú, chú có phải cảm thấy tôi không thể nói lý đúng không?”

“Không có. Anh biết em đang ghen, chỉ là dấm chua này ăn trúng không có giá trị nào.” Hoắc Trì Viễn nhu nhu tóc của Tề Mẫn Mẫn, đau lòng trả lời.

“Ai cho chú lại có một thư ký xinh đeph như vậy?” Tề Mẫn Mẫn đổ trách nhiêm cho Hoắc Trì Viễn. Nếu Lynda không phải thư ký của Hoắc Trì Viễn, cô ta có xinh đẹp cũng có quan hệ gì tới cô đâu?

“Nếu anh làm chuyện xấu, đầu tiên sẽ dọa chạy khách hành, còn đàm phán công việc như thế nào?” Hoắc Trì Viễn cười đặt đầu Tề Mẫn Mẫn tại ngực, “Nha đầu, đó là phúc lợi cho khách hành, không phải của anh.”

“Coi như chú nói có lý.” Khóe môi Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ nhếch lên. “Vậy chú không được liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái.”

“Nhìn em đủ rồi.” Hoắc Trì Viễn ôm sát Tề Mẫn Mẫn, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tề Mẫn Mẫn đố kỵ lớn như vậy, là yêu thương anh sao? Tuy rằng anh không xác định bản thân đối với cô có thành phần yêu hay không, nhưng là vừa nghĩ tới cô yêu bản thân, tâm tình của anh liền thật sự sung sướng. Cô lấy ra một giấy Tuyên Thành, anh có tùy tâm miêu tả vẩy mực trên đó một bức tranh Sơn Thủy.

Tề Mẫn Mẫn dùng sức cọ sát mặt trước ngực Hoắc Trì Viễn: “Ôm tôi một cái!”

“Không tức giận?” Hoắc Trì Viễn buộc chặt hai tay, ôm lấy thân thể Tề Mẫn Mẫn, hai chân nhẹ nhàng, để ở trên ván cửa, sau đó dùng một đôi con ngươi tinh tường nghiêm túc nhìn đôi mắt xinh đẹp long lanh của cô.

“Vì một người không lên gì mà tức giận một người đó là đứa ngốc.” Tề Mẫn Mẫn nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, mười phần khí phách nói.

“Hiểu chuyện như vậy. Có thưởng cho.” Hoắc Trì Viễn mê hoặc cúi đầu cười, môi mỏng dán lên môi của Tề Mẫn Mẫn, âm thanh khàn khàn nói.

Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt lấy tay ngăn trở môi Hoắc Trì Viễn, bướng bỉnh cười nhắc nhở đối phương: “Chú, Lynda muốn chú đi bồi Smith tiên sinh. Chú đã muốn đến chậm, không thể chậm trễ nữa.”

“Dù sao cũng đã chậm. Để cho bọn họ tiếp tục chờ.” Hoắc Trì Viễn cắn đầu ngón tay Tề Mẫn Mẫn, mờ ám nói.

“Không được! Hôm nay ba tôi từ trong phòng quan sát đi ra. Tôn cần phải đến bệnh viện gấp.” Tề Mẫn Mẫn cự tuyệt Hoắc Trì Viễn hôn, thân thể vặn vẹo ở trong lòng ngực của anh, nhưng lại không biết cự tuyệt cùng vặn vẹo như vậy càng thêm mê người.

Hoắc Trì Viễn bá đạo hôn lên môi Tề Mẫn Mẫn, bài tay dùng sức xoa hông của cô, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.

Tề Mẫn Mẫn ngốc đáp lại môi của Hoắc Trì Viễn, rước lấy anh gầm nhẹ.

Hoắc Trì Viễn hôn đến khi Tề Mẫn Mẫn ý loạn tình mê thì đột nhiên buông cô ra, khoát lên đầu vai của cô thở hổn hển. Nửa ngày, anh mới bình phục lại, âm thanh thô ách nói: “Nha đầu, anh có thể không phòng tránh được không?”

“Không thể!” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên có điểm cảm tạ 0. 01 hạnh phúc đã bị dùng hết, nếu không cô tuyệt đối không tránh được anh giày vò.

Hoắc Trì Viễn buông Tề Mẫn Mẫn ra, dùng một bộ biểu tình bất mãn nhìn cô: “Anh hẳn là phải mua một tá.”

Tề Mẫn Mẫn chủ động tiến lên, ân cần giúp anh sửa lại tây trang: “Chú, chú kiếm tiền nuôi gia đình thật tốt. Bằng không, tôi liền chạy theo người khác!”

“Em dám! Chân trời góc bể anh cũng bắt em trở về.” Hoắc Trì Viễn hừ một tiếng từ trong lỗ mũi.

“Tốt lắm! Người đàn ông của tôi rất đẹp trai!” Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ san phẳng tây trang, ngạo kiều nói.