Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 495




60495.“Thiên Kỳ, cuối cùng cậu cũng đã nghĩ thông suốt rồi.” Thẩm Sở Hà thấy biểu cảm ấy của Cố Thiên Kỳ thì biết ngay kế hoạch của mình đã thành công.

Giúp Cố Thiên Kỳ chiếm được vị trí tổng tài Cố Thị cũng luôn là tâm nguyện của Thẩm Sở Hà. Chỉ khi giúp Cố Thiên Kỳ có được thứ anh muốn thì Cố Thiên Kỳ mới biết cô thông minh và tài trí thế nào, từ đó sẽ càng xem trọng cô hơn.

Còn về An Điềm…

Thẩm Sở Hà cười khẩy, đợi sau khi Cố Thiên Khỳ lên được cái chức tổng tài Cố Thị rồi thì mình sẽ từ từ đối phó với cô ta, dù sao An Điềm bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ của mình.

Tất nhiên, Thẩm Sở Hà càng mong Ninh Tuyết Tuyết lúc này sẽ thông minh một chút, tốt nhất mau chóng xử lí An Điềm đi!

Làm như thế thì cơ hội Thiên Kỳ trở thành tổng tài Cố Thị sẽ càng nhiều hơn, còn cô sẽ bớt đi một tình địch, sau này sẽ ở bên Cố Thiên Kỳ an ủi anh.

Có điều, khả năng ấy hầu như là không thể.

Bởi vì Thẩm Sở Hà biết, Ninh Tuyết Tuyết hoàn toàn không có bản lĩnh này, Cố Thiên Tuấn cũng sẽ không bao giờ để việc như vậy xảy ra.

Thế nên, Thẩm Sở Hà cảm thấy mình vẫn nên tính kế lâu dài, bây giờ điều cô ta cần làm chính là phải giúp Cố Thiên Kỳ lôi kéo được những cổ đông lão thành trong hội đồng quản trị.

Có được họ rồi thì những việc Cố Thiên Kỳ làm sau này chắc chắn sẽ vô cùng thuận lợi.

“Được rồi, Thiên Kỳ, nếu cậu đã quyết tâm trước tiên sẽ chiếm vị trí tổng tài tập đoàn Cố Thị, vậy chúng ta cần phải bàn bạc kĩ lưỡng xem tiếp theo sẽ làm gì.” Thẩm Sở Hà khoác tay Cố Thiên Kỳ, dỗ dành anh ngồi xuống, “Còn nhớ ở nhà hàng lần trước, cậu đã bảo là có một thành viên hội đồng quản trị có tiếng nói đã bị cậu nắm thóp rồi không?”

Cố Thiên Kỳ lập tức nhìn sang Thẩm Sở Hà, nhưng không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại: “Nghĩa là ngay từ lúc đó, cô đã biết Nhiên Nhiên sẽ xảy ra chuyện, đồng thời đã bắt đầu tính cách lợi dụng cơ hội Nhiên Nhiên gặp chuyện để giúp tôi chiếm được vị trí tổng tài sao?”

Thẩm Sở Hà cười không phủ nhận: “Thiên Kỳ, cậu đang hỏi tội mình đấy à?”

“Phải.”

“Lúc ấy mình vẫn chưa chắc chắn.” Thẩm Sở Hà lắc đầu, tỏ vẻ vô tội: Lúc ấy cô ta cũng chỉ là nhất thời nghĩ ra cách này, ai ngờ đầu óc Ninh Tuyết Tuyết lại kém cỏi như vậy, chỉ mới xúi giục một hai câu mà đã kích động đi làm ngay rồi.

“Cho dù như vậy thì cô cũng đã biết rồi có phải không?”

“Nếu mình nói cho cậu biết thì cậu có để việc ngày hôm nay xảy ra không?”

“Không.” Cố Thiên Kỳ lắc đầu chắc như đinh đóng cột.

“Nhưng nếu cậu ngăn cản việc hôm nay xảy ra thì cậu sẽ mất đi cơ hội tốt nhất để có được Cố Thị!” Thẩm Sở Hà vừa vén tóc mai ra sau tai vừa nhẹ nhàng nói, “Mình đi theo cậu đã nhiều năm rồi, đương nhiên biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm. Việc này mình giấu cậu cũng là vì muốn ngăn cậu làm việc theo cảm tính, và sự thật đã chứng minh mình làm như vậy là đúng.”

Cố Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Sở Hà, chợt nhận ra người phụ nữ này thật sự quá thông minh, thông minh đến mức có lúc khiến chính Cố Thiên Kỳ cảm thấy cô còn nhiều mưu mô hơn cả anh tưởng nữa!

“Không có lần sau đâu đấy.” Cố Thiên Kỳ cảnh cáo Thẩm Sở Hà.

“Không còn lần sau nữa đâu.” Thẩm Sở Hà cười lắc đầu, “Lần này nếu thành công thì cậu sẽ trở thành tổng tài của tập đoàn Cố Thị, đến lúc đó thì còn ai dám động vào An Điềm nữa?”

Phải rồi, nếu mình trở thành tổng tài tập đoàn Cố Thị thì sẽ chẳng cần phải ngần ngại gì mà ở bên Nhiên Nhiên, đến lúc đó mình chắc chắn sẽ không để Nhiên Nhiên phải chịu một chút tổn hại nào!

Có lẽ do viễn cảnh Thẩm Sở Hà vẽ ra cho Cố Thiên Kỳ quá đẹp đẽ nên đôi mày Cố Thiên Kỳ lúc này dần dần giãn ra, đồng thời cũng tha thứ cho việc Thẩm Sở Hà vừa rồi đã lừa anh.

“Được rồi, Thiên Kỳ, giờ chúng ta nên đi gặp vị cổ đông ấy đi nhỉ?” Thẩm Sở Hà vừa nói vừa chỉnh lại cà vạt cho Cố Thiên Kỳ.

Cố Thiên Kỳ gật đầu, đồng thời cũng nể mặt mà để yên cho Thẩm Sở Hà chỉnh lại cà vạt giúp mình.

“Lúc trước mình đã dặn Susan đi điều tra cổ đông ấy, bây giờ đã nắm được một vài chứng cứ, lại cộng thêm một số việc mà Chu Hán Khanh đã biết, chắc chắn lần này việc chúng ta nắm được cổ đông ấy trong tay là không thành vấn đề.”

Nghe Thẩm Sở Hà đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Cố Thiên Kỳ bất giác cảm thán: “Có sự giúp đỡ của cậu, tôi làm việc đúng là dễ dàng hơn nhiều.”

“Vậy khi nào cậu chủ đây trở thành đại tổng tài của tập đoàn Cố Thị thì đừng quên một nhân vật nhỏ nhoi là mình đây đã giúp rất nhiều cho cậu đấy nhé!” Thẩm Sở Hà cười tươi như hoa.

“Trừ con người tôi ra thì cậu muốn cái gì, tôi cũng sẽ cho cậu cả.” Cố Thiên Kỳ đưa ra lời hứa trịnh trọng với Thẩm Sở Hà.

“Nhưng nếu mình có được con người cậu thì mình chẳng cần gì nữa cả.” Thẩm Sở Hà chỉnh xong cà vạt cho Cố Thiên Kỳ thì lùi về sau một bước.

Đứng ở khoảng cách này ngắm nhìn Cố Thiên Kỳ, Thẩm Sở Hà dường như cảm thấy anh lại còn đẹp trai hơn: Vì người đàn ông thế này, cho dù có phải bày đủ mưu kế thì đã sao? Chỉ cần có được anh thì có chết cũng không hối tiếc!

Nhưng Cố Thiên Kỳ khi nghe thấy câu nói của Thẩm Sở Hà thì ánh mắt lại dần trở nên nghiêm túc, anh nói rõ lại ý mình với Thẩm Sở Hà: “Thẩm Sở Hà, cậu phải nhớ rõ, tôi…”

“Được rồi, bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, bây giờ việc cần làm là tìm Chu Hán Khanh, bàn chuyện đi gặp cổ đông lão thành đó!” Thẩm Sở Hà lập tức ngắt lời Cố Thiên Kỳ rồi khoác tay anh bước đi.

Cố Thiên Kỳ cũng biết phân rõ nặng nhẹ, nếu Thẩm Sở Hà đã không muốn nghe thì bây giờ cứ đi làm chuyện quan trọng trước đã.

Hai người đều mang dự định riêng trong đầu, cố lấy lại tâm trạng bình tĩnh rồi bước ra ngoài, làm việc mà họ cần làm.

**

Cảnh quang trước mặt từ hoang vu trở nên sầm uất, rồi lại trở nên thoáng đãng, chiếc xe chở An Điềm không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng cũng đỗ lại.

Lúc này, một cơn gió thổi vào cửa kính xe, mang theo vị mặn của biển.

An Điềm quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện chiếc xe đã dừng lại bên một bờ biển.

“Nhìn gì mà nhìn? Xuống xe!”

Người đàn ông bên cạnh An Điềm chĩa súng vào trán cô, lạnh lùng ra lệnh.

An Điềm mím môi, rụt rè bước xuống xe.

Gió biển rất mạnh, thổi tóc An Điềm bay lòa xòa, cô nheo mắt nhìn xa, trông thấy bờ biển dài vô tận, gần đó có một chiếc du thuyền đang neo đậu.

An Điềm quay lại nhìn phía sau, thấy một đám người đang đứng, hoàn toàn không thể chạy thoát được.

Kẻ chủ mưu bắt cóc mình hẳn đang ở trên chiếc du thuyền sang trọng kia.

An Điềm đang suy nghĩ thì chợt trông thấy vài người từ trên chiếc du thuyền ấy bước xuống, nhưng do khoảng cách hơi xa nên cô không thể trông thấy rõ mặt của họ.

Nhưng dáng của một người phụ nữ trong số đó lại khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, cô nhíu mày, cố gắng lục tìm lại trong kí ức hình dáng ấy.

Dần dần, những người trên du thuyền ấy càng lúc bước càng lại gần cô.

Đi đầu là một người đàn ông mặc đồ vest chỉnh tề, ngón tay đeo đầy những chiếc nhẫn vàng to tướng, bên dưới bộ tóc thưa thớt là một gương mặt vàng bủng, đôi mắt hí chốc chốc lại phát ra tia nhìn đáng sợ.