Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 446




60446.“Nhưng mà… nhưng mà mình vẫn còn một chuyện chưa nói!” Thẩm Sở Hà uất ức cúi đầu.

Cố Thiên Kỳ khó chịu mím môi rồi quay người nhìn ra xa, thấy An Điềm có vẻ đang rất nghiêm túc chọn dụng cụ làm bánh thì thở dài: “Thôi được, cậu nói mau đi.”

“Chính là…” Thẩm Sở Hà ngập ngừng, “Chính là chuyện cậu tung tin tro cốt của Chu Mộng Chỉ đang ở trong tay Leonard đã khá lâu rồi, vậy tại sao hắn ta bây giờ vẫn chưa xuất hiện? Chu Hán Khanh vốn rất quan tâm Chu Mộng Chỉ kia mà! Thế nên mình thấy hơi sốt ruột, đang tính xem chúng ta có nên bày kế khác không?”

“Không cần đâu.” Cố Thiên Kỳ lắc đầu, “Chu Hán Khanh thông minh hơn Chu Mộng Chỉ nhiều, năng lực phản trinh sát rất mạnh, bày kế quá nhiều sẽ khiến hắn ta nghi ngờ. Chu Hán Khanh bây giờ vẫn chưa xuất hiện, có thể là vì đang nghĩ một cách chu toàn, cho nên chúng ta nên kiên nhẫn hơn một chút.”

Nói đến đây, Cố Thiên Kỳ lại nhìn Thẩm Sở Hà nói: “Vả lại dạo này mình đang ở cùng Cố Thiên Tuấn, con người anh ta cũng rất ghê gớm, thế nên chúng ta hành sự phải cẩn thận. Khoảng thời gian này, cậu và Leonard đừng có đến tìm mình, tranh thủ dịp này, hai người nghỉ ngơi một chút đi.”

“Nghỉ ngơi làm gì? Mình thích làm việc cho cậu mà!” Thẩm Sở Hà bước lên áp sát Cố Thiên Kỳ, đưa tay khoác lên vai anh.

Nhưng Cố Thiên Kỳ lại lùi về sau một bước, trừng mắt với Thẩm Sở Hà: “Nhiên Nhiên đang đứng bên kia, đừng có làm mấy chuyện khiến tôi bực mình!”

Bàn tay Thẩm Sở Hà lập tức khựng lại, ánh mắt lóe lên một chút phẫn nộ, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn lùi lại một bước, giữ khoảng cách xã giao bình thường với Cố Thiên Kỳ: “Được rồi được rồi! Cậu nói cái gì thì là cái đó! Vậy bây giờ mình đi trước đây, có việc gì thì liên lạc qua điện thoại nhé?”

“Được.” Cố Thiên Kỳ gật đầu, “Nhiên Nhiên ở bên kia đợi cũng lâu rồi, cậu mau rời khỏi đây đi!”

“Bái bai!” Thẩm Sở Hà cười với Cố Thiên Kỳ, nhìn anh quay lưng đi.

Dõi theo bóng người cao gầy ấy dần dần bước đi, Thẩm Sở Hà cười chua chát. Cho đến tận khi Cố Thiên Kỳ rẽ vào một góc khuất không thấy đâu nữa, Thẩm Sở Hà mới thất thểu rời khỏi đó.

Bên này, Cố Thiên Kỳ đến chỗ của An Điềm, thấy cô đang nghiêm túc chọn các vật dụng làm bánh, vài sợi tóc mai rũ xuống che đi gương mặt nghiêng của cô.

An Điềm đưa tay ra, khẽ vuốt tóc ra sau tai, để lộ ra đôi mắt xinh đẹp và sống mũi thẳng tắp, khiến Cố Thiên Kỳ lập tức cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình như lỗi đi một nhịp, có chút hân hoan, có chút kích động.

Bất giác, Cố Thiên Kỳ bước đến bên cạnh An Điềm: “Nhiên Nhiên…”

“Thiên Kỳ, em đến rồi à?” An Điềm đặt mấy dụng cụ làm bánh xuống, quay sang nhìn Cố Thiên Kỳ, “Ơ, Sở Hà đâu? Cô ấy không đi cùng với em à?”

“Thẩm Sở Hà đột nhiên có việc gấp nên về trước rồi.” Cố Thiên Kỳ thản nhiên nói.

“Ôi trời, bạn bè cũ gặp nhau thì phải nói chuyện nhiều một chút chứ!” Ánh mắt An Điềm liền lóe lên vẻ tám chuyện, “Chị thấy quan hệ giữa em với Thẩm Sở Hà có chút đặc biệt đấy!”

“Nhiên Nhiên, từ khi nào mà chị lại trở nên nhiều chuyện như vậy?” Cố Thiên Kỳ ngao ngán cúi đầu nhìn An Điềm, “Em và Thẩm Sở Hà chỉ là bạn học với nhau mà thôi!”

“Rồi rồi rồi, chỉ là bạn học, thật sự chỉ là bạn học thôi.” An Điềm lúc lắc đầu trêu ghẹo, “Nhưng nếu có ai đó vì không kịp tỏ tình mà đánh mất người ta thì sẽ đáng tiếc lắm đấy!”

Theo cô được biết thì anh trai của Lâm Hiểu Hiểu là Lâm Kính Trạch cũng rất thích Thẩm Sở Hà, nếu Cố Thiên Kỳ mà không cố gắng thì điều cô nói sẽ thành sự thật mất!

Nghe đến chữ “không kịp”, Cố Thiên Kỳ chợt ngẩn người, sau đó nhìn gương mặt đang tươi cười của An Điềm gật đầu nói: “Đúng vậy, em đúng là đã không kịp tỏ tình với ai kia, thế nên bây giờ đang cảm thấy rất luyến tiếc.”

Nếu bốn năm trước mình mà dũng cảm hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút thì liệu có tỏ tình với Nhiên Nhiên rồi đưa cô ấy cùng rời đi không?

Nếu như thế thì bốn năm sau, mình đã không phải tốn nhiều tâm tư, chịu nhiều cay đắng thế này rồi.

“Đấy, chị đã bảo mà!” An Điềm vỗ vai Cố Thiên Kỳ khuyên nhủ, “Cho nên gặp lại cố nhân thì phải nắm bắt, lúc cần ra tay thì phải ra tay, chị ủng hộ em!”

“Chị ủng hộ em?” Cố Thiên Kỳ nhướn mày, giống như vừa nảy ra một ý hay gì đó.

“Đúng vậy, ủng hộ em! Cố lên!” An Điềm gật đầu hết sức nghiêm túc, thằng bé Thiên Kỳ này thật sự rất được, Sở Hà cũng rất tốt, hai người đều là người khiến người ta cảm thấy ấm áp, ở bên nhau chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

“Được thôi!” Cố Thiên Kỳ nắm chặt tay An Điềm, “Vậy chị nói lời phải giữ lấy lời nhé!”

“Làm gì mà trịnh trọng thế?” An Điềm cố gắng rụt tay lại rồi nói nghiêm túc, “An Điềm này đã nói thì không bao giờ không giữ lời.”

“Vậy được, bắt đầu từ mai chị phải giúp em luyện tập!”

“Luyện tập? Luyện tập cái gì?” An Điềm ngơ ngác, Cố Thiên Kỳ nói như thế là có ý gì?

“Thì luyện tập tỏ tình đấy!” Ánh mắt Cố Thiên Kỳ ánh lên một nét mê hoặc, “Muốn theo đuổi được cô gái ấy thì phải cố gắng đúng không? Cho nên em muốn luyện tập trước, mà chị chính là đối tượng luyện tập phù hợp nhất!”

“Vậy cũng được sao?” An Điềm lập tức trợn tròn mắt.

“Sao lại không được chứ?” Cố Thiên Kỳ nhún vai, “Không lẽ chị sợ trong lúc luyện tập sẽ không cưỡng lại được sức hút của em, cho nên không dám sao?”

“Thằng bé này lại dám dùng kế khích tướng à?” An Điềm lắc đầu, “Thiên Kỳ, em yên tâm, cho dù em không khích tướng đi nữa, nhưng chị đã hứa với em thì chắc chắn sẽ giúp em.”

“Tốt lắm.” Cố Thiên Kỳ gật đầu, “Vậy chúng ta bắt đầu luyện tập từ mai luôn nhé?”

“Em sắp xếp sao chị cũng OK cả!” An Điềm búng tay chắc như đinh đóng cột.

“Được, vậy thì mai bắt đầu luôn!” Cố Thiên Kỳ nhìn An Điềm rồi quyết định.

“Phải rồi, em nói muốn mua dụng cụ làm bánh, chị đã chọn xong rồi này!” An Điềm nói xong liền chỉ vào mấy cái khuôn trên giá rồi hỏi, “Em thấy bộ này thế nào?”

“Rất được!” Cố Thiên Kỳ gật đầu rồi đưa tay lấy bộ đồ làm bánh mà An Điềm đã chỉ ấy đặt vào trong xe đẩy, “Vậy chúng ta mua bộ này đi!”

“Được!” An Điềm vui vẻ mỉm cười, “Bộ này tương đối lớn, vừa hay sẽ đủ phần cho cả An An và Cố Thiên Tuấn, tối nay sẽ cho họ được thưởng thức tài nghệ của chị!”

Nghe An Điềm luôn nhớ đến Cố Thiên Tuấn như vậy, sắc mặt rạng rỡ vừa rồi của Cố Thiên Kỳ lập tức tối sầm lại, anh cầm bộ dụng cụ làm bánh trong xe lên đặt lại vào vị trí cũ.

“Ơ, Cố Thiên Kỳ, sao em lại đặt lại chỗ cũ?” An Điềm không hiểu gì cả.

“Màu xấu quá!” Cố Thiên Kỳ nói xong liền đẩy xe đi thẳng.

“Xấu chỗ nào?” An Điềm cầm bộ dụng cụ lên rồi đuổi theo Cố Thiên Kỳ lúc này đã đi xa, “Với lại mấy dụng cụ bằng kim loại này là loại thường dùng nhất mà!”