Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 355




 An An đóng cửa lại rồi nghiêm túc nhìn Cố Thiên Tuấn, nói bằng giọng ngao ngán: “Chú Cố, sao chú cứ làm mẹ con giận vậy? Chú làm thế con thấy khó xử lắm!”

 Cố Thiên Tuấn cố nhịn cười, tỏ vẻ vừa buồn vừa hối hận mà nói: “Trước đây chú có làm sai vài chuyện, thế nên mẹ con mới giận. Nhưng bây giờ chú đang cố gắng để bù đắp, vậy mà mẹ con cũng không chịu tha thứ cho chú, ôi, chú thật sự hết cách rồi.”

 “À… Thì ra là do chú đã làm sai! Thảo nào!” An An cau mày suy tư, còn bắt chước điệu bộ xoa cằm của Cố Thiên Tuấn.

 “Đúng vậy, cho nên chú rất cần An An giúp đấy!” Cố Thiên Tuấn nhìn An An đầy kì vọng.

 “Vậy được, nể tình chú đã đá bóng và chơi game với con, chuyện này con nhất định sẽ giúp chú!” An An bước đến trước mặt Cố Thiên Tuấn rồi giơ nắm đấm ra.

 Cố Thiên Tuấn cũng nghiêm túc đưa nắm đấm ra cụng vào bàn tay bé xinh của An An.

 “Biệt đội chọc cho mẹ vui chính thức thành lập!” An An trịnh trọng tuyên bố.

 “Vâng, đội trưởng!” Cố Thiên Tuấn cũng nghiêm túc giơ tay chào “đội trưởng”, khiến An An rất thích thú.

 Trong bữa cơm…

 “An Điềm, đây là món rau mà em thích này, em ăn nhiều vào.” Cố Thiên Tuấn âu yếm gắp mấy miếng rau cho vào bát của An Điềm.

 An Điềm nhìn miếng rau trong bát rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Thiên Tuấn đầy nghi hoặc: Sao anh ta biết mình thích ăn rau này? Chắc chắn trước đây anh ta không hề biết chuyện này cơ mà!

 Tuy thắc mắc trong lòng, nhưng An Điềm vẫn nể mặt Cố Thiên Tuấn, nhếch mép nói: “Cảm ơn.”

 “Không có gì.” Cố Thiên Tuấn khẽ lắc đầu, sau đó quay sang cười với An An, An An cũng hiểu ý gật đầu: Chú Cố làm tốt lắm!

 “Còn nữa, món này nữa, em ăn nhiều vào nhé An Điềm…” Cố Thiên Tuấn nói xong lại gắp thức ăn cho An Điềm.

 An Điềm tuy mặt mày nhăn nhó, nhưng cũng không từ chối Cố Thiên Tuấn, bởi vì mấy món Cố Thiên Tuấn gắp đều là món mà cô thích, chuyện này khiến cô cảm thấy rất bất ngờ.

 Bữa cơm cứ thế kết thúc trong bầu không khí ôn hòa, An Điềm vừa dọn bát đũa vừa lạnh lùng trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, ra hiệu đuổi anh đi.

 Cố Thiên Tuấn thấy ánh mắt của An Điềm, tuy trong lòng không muốn nhưng vẫn đứng dậy.

 “Khụ khụ…” Cố Thiên Tuấn chợt đằng hắng mấy tiếng rồi nhìn An An.

 An An lập tức ngồi dậy khỏi ghế sofa, chạy về phía Cố Thiên Tuấn: “Chú Cố, con đánh răng rồi, bây giờ muốn đi ngủ, chú vào kể chuyện cho con nghe được không?”

 “Chuyện này…” Cố Thiên Tuấn đắc ý trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra khó xử rồi nhìn An Điềm.

 An Điềm đặt bát đũa xuống, thở dài dỗ dành: “An An, đã muộn lắm rồi, chú Cố còn phải về nhà, lát nữa mẹ rửa bát xong sẽ kể chuyện cho con nghe được không?”

 “Nhưng lần nào cũng vậy, con còn chưa ngủ thì mẹ đã ngủ mất rồi!” An An trong lúc tìm cách giữ Cố Thiên Tuấn lại còn không quên nói xấu An Điềm, “Lần nào con cũng phải nhường giường mình cho mẹ nằm, còn con phải vào phòng của mẹ mà ngủ!”

 Không ngờ An Điềm lại có cái tính trẻ con đáng yêu như vậy, Cố Thiên Tuấn lúc này cố gắng lắm cũng không thể nhịn cười được.

 Còn An Điềm thì lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, cô áy náy nhìn An An, sau đó thẹn quá hóa giận nhìn Cố Thiên Tuấn: “Anh cười cái gì mà cười?”

 “Khụ khụ, anh đâu có cười.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu phủ nhận, sau đó chuyển chủ đề, “Thôi anh đi kể chuyện cho An An đây.”

 Cố Thiên Tuấn nói xong liền kéo tay An An đi vào phòng.

 “Ôi trời ơi…” An Điềm cuối cùng cũng không ngăn được Cố Thiên Tuấn, đành phải khó chịu bĩu môi rồi tiếp tục rửa bát.

 Trong căn phòng nhỏ, An An mặc bộ áo ngủ đáng yêu, ngoan ngoãn nằm trong chăn, nhìn Cố Thiên Tuấn bằng đôi mắt sáng lấp lánh, chăm chú lắng nghe anh đọc truyện.

 Giọng của Cố Thiên Tuấn rất trầm ấm và thu hút, đưa ngón tay trắng trẻo thon dài của mình lên vừa chỉ vào những hình ảnh đầy màu sắc trong sách vừa kể rất nghiêm túc.

 An An sau khi nghe xong kết cục viên mãn của câu chuyện thì bắt đầu buồn ngủ, sau đó từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

 Cố Thiên Tuấn khẽ thở phào rồi đứng dậy cất quyển sách vào cái tủ nhỏ ở cạnh đầu giường.

 Anh đưa mắt nhìn An An đang say ngủ, bất giác chìa tay ra vuốt lên gương mặt bầu bĩnh của An An, đã ba ngày trôi qua rồi, ngày mai sẽ có một cuộc họp hội đồng quản trị mà anh đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ cần bước này thành công thì con đường sau này sẽ dễ đi.

 Vì An Điềm, vì An An, anh nhất định phải dốc hết toàn lực!

 Cố Thiên Tuấn đắp chăn cho An An rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.

 Lúc này, An Điềm đã đánh răng xong, đang ngồi trên ghế sofa, xem ti vi một cách không cảm xúc.

 Thấy Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng chịu ra, An Điềm liền đứng dậy khẽ hỏi: “An An ngủ chưa?”

 Cố Thiên Tuấn gật đầu rồi bước đến trước mặt An Điềm, nói bằng giọng hết sức mờ ám, “Ừ, An An ngủ rồi, chúng ta cũng nên làm chuyện mà chúng ta nên làm.”

 “Tôi thấy cũng phải.” An Điềm đồng ý gật đầu, lạnh lùng nói, “Bây giờ việc nên làm nhất chính là, anh đi về, tôi khóa cửa đi ngủ, không tiễn!”

 “Trùng hợp quá, anh cũng nghĩ hệt như em vậy.” Cố Thiên Tuấn lại bước lên phía trước, ngực áp sát vào mặt An Điềm.

 Sợ làm cho An An giật mình thức dậy, An Điềm đành phải lùi lại một bước, mặt mày nhăn nhó nhưng giọng nói lại rất khẽ: “Tôi không quan tâm anh nghĩ gì, bây giờ anh phải đi ngay. Cố Thiên Tuấn, tôi cảnh cáo anh…”

 An Điềm còn chưa kịp nói xong thì chợt thấy trời đất bỗng nghiêng một góc chín mươi độ, sau khi định thần lại, cô mới phát hiện ra mình không biết từ lúc nào đã bị Cố Thiên Tuấn vác trên vai rồi!

 An Điềm vừa tức vừa sợ, An An chỉ vừa mới ngủ, cô không thể nào hét lên được, lỡ An An thức dậy chạy ra trông thấy cảnh này thì An Điềm thật sự không biết phải trả lời ra sao, thế nên chỉ có thể nghiến răng: “Anh… anh bỏ tôi xuống mau!”

 Cố Thiên Tuấn nhếch mép cười, hoàn toàn không quan tâm dáng vẻ của An Điềm mà cứ thế vác cô đi vào phòng ngủ rồi dùng chân đóng cửa phòng lại một cách vô cùng ngầu.

 “Bịch” một tiếng, An Điềm bị Cố Thiên Tuấn ném lên giường.

 An Điềm ngồi dậy, quay đầu nhìn thì bắt gặp ngay ánh mắt rực lửa của Cố Thiên Tuấn, mặt lập tức đỏ bừng, liền vừa đứng lên khỏi giường vừa hét nhỏ: “Cố Thiên Tuấn, có phải anh điên rồi không?”

 Cố Thiên Tuấn ném chiếc áo vest đắt tiền xuống đất rồi leo lên giường, áp sát người vào người An Điềm, trong ánh mắt lấp lánh lúc này phản chiếu rất rõ gương mặt vừa thẹn vừa giận của An Điềm: “Không phải em nói phòng này cách âm rất tốt sao? Có rên lớn một chút cũng không sao đâu mà.”

 Rõ ràng phải là có quát lớn một chút cũng không sao, vậy mà Cố Thiên Tuấn lại nói thành “có rên lớn một chút cũng không sao”, An Điềm nghe vậy càng cảm thấy xấu hổ hơn, cô trừng mắt với Cố Thiên Tuấn rồi lại quát: “Anh đi ra ngoài ngay! Có nghe thấy không? Tôi…”

 Cố Thiên Tuấn lại dùng đôi môi mềm mại khóa môi An Điềm, anh đưa bàn tay to lớn kềm chặt tay cô rồi ngay sau đó đè lên người cô.

 Cố Thiên Tuấn áp mặt vào cổ An Điềm, hít hà tận hưởng mùi thơm trên cơ thể cô, rồi không kìm được mà cắn nhẹ một cái, mùi thơm trên da An Điềm khiến toàn thân Cố Thiên Tuấn ngay lập tức nóng bừng lên: “An Điềm, sao em mềm mại thế này, thơm thế này?”

 Mặt An Điềm lập tức đỏ bừng lên như gấc, cô cố gắng kìm nén lại một cảm xúc khác thường trong người: “Cố Thiên Tuấn, anh ngồi dậy, đi ra ngay.”

 Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm rồi nhẹ nhàng hôn lên cái cổ đỏ hồng của cô, ôm lấy cô rồi tắt ngọn đèn ngủ ở đầu giường…