Lần nào cũng như vậy!
Cơn giận của An Điềm không vì nụ hôn của Cố Thiên Tuấn mà tan biến, mỗi lần An Điềm tủi thân, Cố Thiên Tuấn không nói gì cả, cũng không giải thích, mà chỉ dùng sức chặn miệng mình lại như vậy!
An Điềm cảm thấy mình không thể cứ không rõ ràng với Cố Thiên Tuấn như vậy, mình như vậy thật rất bi thương! Cô muốn cắt đứt hoàn toàn với Cố Thiên Tuấn!
Lưỡi của Cố Thiên Tuấn vẫn cứ tấn công An Điềm, An Điềm vừa né ra vừa dùng răng cắn vào.
Lúc này, một mùi tanh của máu tràn ngập trong miệng của An Điềm.
Cố Thiên Tuấn dừng lại rồi từ từ buông An Điềm ra
“Cố Thiên Tuấn, tôi nói anh biết, tôi...”
“Sẽ không lâu đâu.” Cố Thiên Tuấn ngắt lời An Điềm, nhìn cô chằm chằm, giọng hơi khàn, “An Điềm, sẽ không lâu nữa đâu, anh sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho em biết, nhưng trước đó, em phải ngoan nhé?”
“Anh đang nói gì vậy?” An Điềm không hiểu vẻ mặt quyết đoán của Cố Thiên Tuấn.
“Đợi anh.” Cố Thiên Tuấn hôn nhẹ lên trán của An Điềm rồi quay người đi.
An Điềm đứng tại chỗ, ngớ người ra nhìn bóng hình của Cố Thiên Tuấn, không hiểu lời nói của Cố Thiên Tuấn có ý nghĩa gì. Nhưng trong lòng cô bỗng dưng rất bình yên, giống như con chim bay lạc đàn tìm được đường về nhà vậy.
An Điềm không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vậy, cô đặt tay lên ngực, ngồi trên sofa trầm tư…
Sau khi Cố Thiên Tuấn ra khỏi phòng nghỉ của An Điềm thì tìm Chu Mộng Chỉ.
Đứng ở cửa phòng nghỉ sang trọng, Cố Thiên Tuấn hít thở sâu rồi mới đẩy cửa vào.
Chu Mộng Chỉ vốn dĩ ngồi nghỉ trong phòng, lo lắng bất an, ngoài ngạc nhiên với khả năng ứng biến của An Điềm ra thì Chu Mộng Chỉ chỉ còn lại sự sợ hãi.
Cô ta không biết mình nên giải thích mọi chuyện vừa xảy ra như thế nào, càng sợ An Điềm nói hết mọi chuyện vừa nãy ra. Đương nhiên, cô ta sợ nhất hình tượng mình bị sụp đổ trong lòng của Cố Thiên Tuấn.
Khi Cố Thiên Tuấn đẩy cửa vào, Chu Mộng Chỉ giật cả mình, bình tĩnh lại một chút mới đứng lên, nhìn Cố Thiên Tuấn vội hỏi: “Thiên Tuấn, An Điềm đó đã nói gì rồi?”
Cố Thiên Tuấn không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm Chu Mộng Chỉ, anh thực sự không muốn nhìn thấy người phụ nữ trước mặt này, tuy nhiên nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, Cố Thiên Tuấn cân nhắc rồi nói: “An Điềm không nói gì cả.”
Chu Mộng Chỉ yên tâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần An Điềm không nói thì ít ra mình còn cơ hội giữ lại hình tượng, hy vọng cô ta sẽ biết điều như thế suốt!
“Vâng, vậy thì tốt.” Chu Mộng Chỉ thả lỏng người bất giác nói.
Đột nhiên ý thức được câu nói này của mình có cảm giác chột dạ, Chu Mộng Chỉ vội giải thích: “Ý của em là, chuyện xảy ra vừa nãy chỉ là hiểu lầm thôi, An Điềm không nói chắc cũng nghĩ như em vậy”
Trong lòng Cố Thiên Tuấn cười lạnh một tiếng, sau đó nói: “Mộng Chỉ, nếu em không muốn nhắc đến chuyện vừa xảy ra lúc nãy thì anh cũng không ép em. Chỉ là, em vẫn còn muốn làm việc ở đây chứ? Nếu em không thích công việc này thì đừng miễn cưỡng bản thân.”
“Thích! Đương nhiên là thích!” Chu Mộng Chỉ vội gật đầu, nếu vừa xảy ra sự cố mà mình đã bỏ đi, có phải là chột dạ lắm không?
Trước đây cô ta quá xem thường An Điềm rồi, nhưng bây giờ cô ta phải lên kế hoạch cho thật kỹ lưỡng, để giải quyết triệt để An Điềm!
“Chuyện qua rồi hãy để nó qua đi, em cũng không so đo với An Điềm. Thiên Tuấn anh đừng hỏi nữa được không?” Chu Mộng Chỉ bước về trước nắm lấy tay của Cố Thiên Tuấn, tuy cô ta không nói cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng trong lời nói vẫn gán hết tội lỗi cho An Điềm.
“Được rồi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, anh vẫn còn việc quan trọng, thực sự không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà dây dưa với Chu Mộng Chỉ, “Hôm nay em gặp phải chuyện như vậy thì đừng làm nữa, công ty anh vẫn còn có việc, nhờ Susan đưa em về nhà nhé!”
“Được, Thiên Tuấn, anh đến công ty làm việc đi, em gây rắc rối cho anh rồi.” Chu Mộng Chỉ cúi đầu, tỏ vẻ tội nghiệp nói.
Cố Thiên Tuấn kìm nén sự chán ghét rồi nói: “Em đừng nghĩ nhiều.”
Sau đó đi ra khỏi phòng nghỉ, anh dặn Susan đưa Chu Mộng Chỉ về biệt thự rồi một mình mình lái xe đến công ty.
Chu Mộng Chỉ ngồi trên xe lén lén nhìn trộm Susan đang lái xe, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Hán Khanh: Hán Khanh, em không sống nổi nữa rồi! Mau chóng về biệt thự!
Khi Chu Mộng Chỉ gửi tin nhắn cho Chu Hán Khanh là lúc Chu Hán Khanh đang bực dọc nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế da.
Hai cấp dưới đứng trước bàn làm việc của Chu Hán Khanh cũng sợ đến run người.
Một lúc sau, một cấp dưới rụt rè nói với Chu Hán Khanh: “Sếp à, việc này kỳ lạ quá, rõ ràng không có sơ suất gì cả, nhưng...”
“Câm miệng!” Chu Hán Khanh trừng mắt lên, cầm xếp tài liệu trên bàn quẳng vào hai người ở phía trước bàn.
Hai người đó vội im lặng, nhắm mắt lại để mặc xấp tài liệu bị quẳng vào người.
“Khốn kiếp!” Chu Hán Khanh tức điên lên, “Tôi dựa vào công trình này để bù đắp lại sơ suất của những ngày tháng trước đó, để Cố tổng yên tâm, nào ngờ các người lại gây thêm rắc rối cho tôi!”
“Chúng tôi cũng đâu muốn xảy ra chuyện như vậy! Không ăn hoa hồng, cẩn thận tận tụy, không ngờ nguyên liệu lại là hàng lõm! Sếp à, chúng tôi thực sự không biết việc này là thế nào cả!” Một giọng nói đầy uất ức.
Người còn lại phụ họa theo: “Đúng vậy, sếp à, kỳ lạ quá, hay là có người cố tình chơi chúng ta không?”
Nghe cấp dưới nói vậy, Chu Hán Khanh sững sờ: Đúng rồi, những việc gần đây xảy ra tới tấp, việc gì cũng nhằm vào anh, anh phải điều tra xem thế nào!
Chính là lúc Chu Hán Khanh đang trầm tư suy nghĩ thì tiếng báo tin nhắn ngắt quãng suy nghĩ của anh.
Chu Hán Khanh cầm điện thoại lên, khi thấy tin nhắn của Chu Mộng Chỉ, anh đột nhiên đứng dậy.
Thấy biểu hiện kích động của Chu Hán Khanh, hai cấp dưới giật mình, còn tưởng xảy ra chuyện gì to tát!
“Tôi có việc rồi, hai anh về trước đi!” Chu Hán Khanh để điện thoại vào túi rồi lại mặc bộ vest vào.
“Nhưng, sếp à, chuyện trước mắt quan trọng như vậy, anh không tranh thủ thời gian làm thì...”
“Tôi làm việc cần anh dạy sao?” Chu Hán Khanh mặc xong đồ vest, lạnh lùng nhìn cấp dưới một cái.
“Dạ.” Cấp dưới của Chu Hán Khanh vội im miệng, cúi đầu không dám nói gì nữa.
Chu Hán Khanh suy nghĩ một lúc, anh suy nghĩ về chuyện quan trọng trước mắt, rồi lại nhớ đến tin nhắn của Chu Mộng Chỉ, cuối cùng anh nhấc chân đi khỏi văn phòng: Anh cố gắng làm việc ở Cố Thị là để ở bên cạnh Mộng Chỉ, nếu vì chuyện của công ty mà lơ là Mộng Chỉ thì không đúng với mục đích ban đầu.
Tuy tình hình hiện tại rất phức tạp, nhưng cuối cùng đôi chân của Chu Hán Khanh vẫn bước ra khỏi văn phòng của mình.
Khi Chu Hán Khanh đến biệt thự của Cố thị, đúng lúc Susan cũng đã đưa Chu Mộng Chỉ đến cửa biệt thự, cô ta thấy Chu Hán Khanh đến, khuôn mặt vốn đang tươi cười xuất hiện sự hoang mang.
Còn Chu Hán Khanh thì mỉm cười gật đầu với Susan.
“Anh họ!” Chu Mộng Chỉ thấy Chu Hán Khanh đến, đột nhiên như gặp phải quý nhân vậy, tinh thần vốn ủ rũ bống phấn chấn hẳn lên.
“Ừ, Mộng Chỉ, em lên lầu trước đi, anh có vài lời muốn nói với Susan.” Chu Hán Khanh nhìn Chu Mộng Chỉ nói.
Chu Mộng Chỉ nhìn qua Susan, rồi lại nhìn Chu Hán Khanh, liền hiểu ý ngay: “Vâng.”
Sau khi Chu Mộng Chỉ đi, Susan do dự một lúc đi đến trước mặt Chu Hán Khanh nói: “Giám đốc Chu, cảm ơn anh đã chuyển tiền.”