Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 331




Cuộc sống của Cao Lỗi rất tẻ nhạt, không thích hút thuốc, uống rượu hay đến quán bar. Vì vậy, anh có thêm sở thích về nấu nướng. Sau nhiều năm tôi luyện, với tay nghề hiện tại của anh, anh hoàn toàn có thể đến làm đầu bếp ở nhà hàng Michelin năm sao rồi.

Đối mặt với hộp cơm khó ăn như vừa rồi, động lực để Cao Lỗi ăn sạch tất cả là vì anh thích Khưu Doanh Doanh! Nhưng nếu ngày nào cũng phải ăn như vậy, Cao Lỗi nghĩ rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ không chịu nổi.

“À này, Doanh Doanh...” Cao Lỗi muốn nói nhưng lại thôi. Anh nhìn vào Khưu Doanh Doanh hỏi dò. “Bình thường khi em chuẩn bị bữa ăn, em có tự nếm thử không?”

“Hì hì, đây là lần đầu tiên tôi tự làm bữa trưa. Vì muốn cho chú nếm thử đầu tiên, nên tôi cũng không nếm thử.” Khưu Doanh Doanh ngại đến đỏ mặt.

Cao Lỗi gật đầu với vẻ mặt muốn khóc nhưng không còn nước mắt: “Ồ, tôi biết rồi.”

Khưu Doanh Doanh nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn của Cao Lỗi, cô xoay tròn mắt lấy làm lạ rồi hỏi: “Chú đẹp trai, chú nói thật đi, bữa trưa tôi làm có phải dở lắm không?”

“Tôi…” Cao Lỗi mở miệng, trong lòng đang nghĩ xem phải nói thế nào mới không làm mất sự tự tin của Khưu Doanh Doanh.

“Không ngon thật hả?” Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang rất vui của Khưu Doanh Doanh bắt đầu trở nên nhăn nhó.

“Thật ra, cũng không hẳn, chỉ là...” Cao Lỗi nhấn nhẹ huyệt thái dương của mình rồi nói một cách uyển chuyển. “Thật ra tôi cũng biết nấu ăn. Nếu em thích đem cơm theo ăn trưa, tôi sẽ làm cho em. Em chỉ việc ăn thôi, chịu không?”

“Chú đẹp trai, chú còn biết nấu ăn nữa hả?” Khưu Doanh Doanh nhìn vào Cao Lỗi bằng ánh mắt kinh ngạc và hỏi.

Cao Lỗi cười cười: “Không chỉ biết nấu, mà còn nấu rất ngon nữa. Em muốn ăn món gì, chắc tôi đều có thể nấu được.”

“Ôi trời ơi!” Khưu Doanh Doanh không kìm được phải sà vào lòng Cao Lỗi. Cô giậm chân nói: “Chú đẹp trai, sao chú lại toàn năng đến thế nhỉ? So với chú, dường như tôi chẳng là gì cả. Làm việc không tốt, nấu ăn không ngon, học hành cũng tàn tàn. Ài…”

“Không.” Cao Lỗi nhìn Khưu Doanh Doanh lắc đầu rồi nói với giọng rất nghiêm túc. “Sự tồn tại của em là tốt nhất rồi.”

“Chú đẹp trai…” Đây là lần đầu tiên Khưu Doanh Doanh nghe thấy Cao Lỗi nói những lời ấm áp này với mình, mắt cô lập tức sáng lên. Cô khẽ cắn môi mình, rồi bất ngờ ôm lấy Cao Lỗi và hôn anh.

Khưu Doanh Doanh lần đầu tiên yêu đương, dĩ nhiên là không biết cách hôn. Cô chỉ biết môi chạm vào môi, và cứ vậy mà dính chặt vào.

Cao Lỗi được hôn, trước tiên là đứng hình vài giây, sau khi ý chí mạnh mẽ đã cố ngăn cản nhưng vô ích, anh liền nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của Khưu Doanh Doanh rồi hôn cô.

Cao Lỗi nhắm mắt lại, kiên nhẫn hướng dẫn Khưu Doanh Doanh.

Khưu Doanh Doanh cũng bất giác nhắm mắt lại, một cảm giác kỳ lạ quét qua khắp cơ thể cô. Cả người cô cũng đang từ chủ động chuyển sang bị động, mềm nhũn ra và ép sát vào lòng Cao Lỗi.

Bên trong văn phòng im ắng, đột nhiên, Cao Lỗi nắm lấy hai vai của Khưu Doanh Doanh rồi đẩy cô ra khỏi lòng mình.

Khưu Doanh Doanh đang nhắm nghiền mắt bỗng mở to hai mắt ra, đôi má vẫn đang ửng đỏ. Cô lấy làm lạ nhìn vào Cao Lỗi rồi hỏi: “Chú đẹp trai, chú sao vậy?”

“Doanh Doanh, em tránh xa tôi một chút.” Cao Lỗi hít một hơi thật sâu nhưng cũng không giấu được chất giọng đã khàn của mình. Anh quay người đi, không để cho Khưu Doanh Doanh nhìn thấy phần thân dưới của anh: Cao Lỗi à, khả năng trấn tĩnh mà mày đã tích góp được trong nhiều năm qua đâu rồi? Doanh Doanh vẫn còn là một cô bé chưa tốt nghiệp đại học, sao mày có thể... Sao mày có thể có phản ứng như vậy?

Tuy nhiên, Khưu Doanh Doanh không biết suy nghĩ trong lòng Cao Lỗi, chỉ tưởng rằng Cao Lỗi đột nhiên ghét cô, làm cô sợ đến nỗi vội vã sà vào lòng anh, vùi mặt vào cổ anh vội vàng hỏi. “Chú đẹp trai, chú ghét tôi rồi sao?”

“Không, không có...” Giọng của Cao Lỗi lại khàn hơn, trên cổ anh đầy cảm giác tê dại vì Khưu Doanh Doanh cọ sát vào. Hương thơm ngọt ngào trên người Khưu Doanh Doanh cũng bay thẳng vào mũi Cao Lỗi, làm cho cơ thể anh lại càng nóng hơn.

“Vậy tại sao chú lại đột nhiên đẩy tôi ra?” Khưu Doanh Doanh không hiểu. Cô vẫn ôm chặt cổ Cao Lỗi, còn chủ động ép cơ thể mình sát vào người Cao Lỗi.

“Này…” Ngay khi Khưu Doanh Doanh dán chặt cơ thể mình vào người Cao Lỗi, cả hai người cùng một lúc sững sờ.

Khưu Doanh Doanh đã cảm nhận được phản ứng nóng bỏng ở bụng dưới của Cao Lỗi. Cao Lỗi cũng cảm nhận được rằng chiếc đùi mềm mại của Khưu Doanh Doanh dường như đã chạm vào chỗ đó.

Cao Lỗi ngượng ngùng cúi đầu xuống, thấy hai má của Khưu Doanh Doanh đã đỏ hơn, nhưng cô vì ngượng mà vẫn đang ôm chặt lấy cổ mình.

“À này, em đứng lên trước đi.” Cao Lỗi nói với giọng rất khàn.

“……” Khưu Doanh Doanh hít một hơi thật sâu nhưng không thả tay ra khỏi cổ của Cao Lỗi. Thay vào đó, cô khẽ thì thầm: “Tôi cũng không còn nhỏ nữa. Thật ra, những chuyện đó, tôi cũng biết một chút.”

Cao Lỗi đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười. Nếu không phải vì anh quá thích Khưu Doanh Doanh thì anh thực sự có thể đè Khưu Doanh Doanh xuống trên ghế trong giây tiếp theo rồi.

Cuối cùng, vẫn là Cao Lỗi nhẹ nhàng và kiên nhẫn nắm lấy tay Khưu Doanh Doanh rồi kéo xuống khỏi cổ mình. Anh nhìn vào Khưu Doanh Doanh, ánh mắt đầy trìu mến: “Doanh Doanh à, tôi muốn chịu trách nhiệm với em, làm vậy với em thì quá qua loa, tôi không nỡ.”

Không nỡ. Hai từ này, dường như nặng ký hơn bất cứ lời tình nào. Không nỡ để em chịu thiệt thòi, không nỡ để em chịu đau khổ, không nỡ để em làm những việc mà em không muốn làm.

Không nỡ, còn dạt dạo tình cảm hơn so với “Anh yêu em”, còn dịu dàng hơn so với “Anh sẽ nuôi em”.

“Chú đẹp trai!” Khưu Doanh Doanh cảm động đến nước mắt rưng rưng, rồi lại sà vào lòng Cao Lỗi một cách vô thức. Cô ôm lấy cổ của Cao Lỗi rồi hôn lên mặt anh mấy cái.

Cao Lỗi phải vắt kiệt chút ý chí cuối cùng của mình mới kéo tay Khưu Doanh Doanh ra được. Anh nhìn đồng hồ nói: “Em đến đây cũng được gần hai tiếng rồi. Bây giờ chúng ta đi tìm An Điềm, sau đó tôi sẽ đưa hai người về công ty.”

Cao Lỗi khẽ thở dài. Mặc dù anh rất muốn Khưu Doanh Doanh ở lại với mình thêm một lúc, nhưng nếu Khưu Doanh Doanh vẫn không đi, có thể anh sẽ thật sự không chịu nổi nữa.

“Được rồi.” Khưu Doanh Doanh gật đầu với vẻ quyến luyến, rồi đứng dậy và bước ra khỏi văn phòng với Cao Lỗi.

Hai người đi đến trước cửa văn phòng của Cố Thiên Tuấn, Cao Lỗi đưa tay lên gõ cửa: “Cố tổng, chúng tôi vào được không?”

Sau một lúc, bên trong văn phòng cũng không có phản hồi gì. Khưu Doanh Doanh gãi đầu, và bỗng nhìn thấy khóa mã bên cạnh. Cô liền hỏi Cao Lỗi: “Chú đẹp trai, chú có biết mật khẩu của văn phòng Cố tổng không? Hay chúng ta vào thẳng luôn đi.”

“Biết thì biết, nhưng nếu chúng ta đột ngột đi vào, vậy sẽ ngượng lắm.” Cao Lỗi nói đầy ý vị sâu xa.

“Ồ, cũng phải.” Khưu Doanh Doanh gật đầu và nói với vẻ mặt khó hiểu. “Suy cho cùng, chưa được người ta cho phép mà đã đi vào, đúng là không tốt.”

Cao Lỗi khẽ cười, lời anh nói đâu phải có ý như Doanh Doanh hiểu.

Hai người vẫn đứng trước cửa chờ thêm một lúc lâu, rồi cánh cửa văn phòng cuối cùng cũng mở sau một tiếng kêu nhẹ.