Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 324




“Kính Trạch, em gọi cô đến không phải là nhớ cô sao? Sao bây giờ lại như vậy?” Mẹ kế của Thẩm Sở Hà mơ màng, rồi lại bổ nhào đến, bà nhân lúc Lâm Kính Trạch chưa kịp phản ứng gì, ra sức cọ sát vào cơ thể của Lâm Kính Trạch.

Một cảm giác buồn nôn trào lên, Lâm Kính Trạch ra sức đẩy mẹ kế của Thẩm Sở Hà ra, anh tức giận nhìn bà, không biết rốt cuộc chuyện gì: Rõ ràng là Sở Hà gọi anh đến, nhưng sao mẹ kế của Sở Hà lại xuất hiện ở đây?

“Kính Trạch, đừng như vậy!” Mẹ kế của Thẩm Sở Hà dứt khoát cởi đồ ngủ ra quẳng xuống đất, bà không mặc gì cả, rồi bổ nhào về phía Lâm Kính Trạch, “Sức khỏe của ông Thẩm không ổn, cô còn xanh mơn mởn thế này, cô không muốn bị hủy hoại bởi lão già đó, cô xin em đấy!”

“Cút đi!” Lâm Kính Trạch lập tức né ra, mẹ kế của Thẩm Sở Hà té xuống đất nhưng bà như bị ma nhập vậy, bà vẫn không bỏ cuộc, lại tiến đến Lâm Kính Trạch!

Lâm Kính Trạch nhìn người phụ nữ đang nằm rạp xuống đất, cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ.

Chính lúc này, một luồng sáng rọi lên mặt của mẹ kế của Thẩm Sở Hà, tiếp đó, đèn ở hoa viên sáng lên.

“Khụ khụ khụ...” Tiếng ho giòn giã vang lên, Lâm Kính Trạch ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Thẩm Sở Hà đang dìu Giáo sư Thẩm, đứng cách họ không xa

“Đồ, đồ khốn nạn!” Giáo sư Thẩm mặt mày tái nhợt, tay ông run lên, chỉ vào mẹ kế của Thẩm Sở Hà lớn tiếng mắng.

Còn Thẩm Sở Hà đứng bên cạnh Giáo sư Thẩm, ánh mắt lạnh nhạt, giống như đang xem một việc không liên can gì đến mình.

“Sở Hà...” Lâm Kính Trạch tiến đến một bước, vừa định giải thích quan hệ của mình và mẹ kế với Thẩm Sở Hà thì ngay sau đó anh sững sờ đứng tại chỗ.

Lâm Kính Trạch bây giờ mới phản ứng lại: Là Thẩm Sở Hà gọi mình đến, nhưng cô ấy không đến, mà người mẹ kế phá hoại gia đình cô ấy đến, bây giờ cô ấy lại xuất hiện với Giáo sư Thẩm.

Lẽ nào...

Lâm Kính Trạch bất giác lùi lại vài bước, nhìn Thẩm Sở Hà bình thường vốn dĩ đáng thương tội nghiệp, quả thực anh không dám tin vào mình nữa: Là Sở Hà gọi mình và mẹ kế đến đây! Vậy cả mùa hè này Thẩm Sở Hà đều đang lợi dụng mình để hãm hại bà mẹ kế sao?!

Cô ấy mới học cấp ba! Tuổi còn nhỏ mà đã kiên trì mưu tính như vậy rồi, sau đó chỉ đợi bà mẹ kế cam tâm tình nguyện nhảy vào!

Mẹ kế của Thẩm Sở Hà không mặc gì cả, để lộ hết cả tấm thân dưới ánh đèn, dù tính cách bà có cởi mở đi nữa, tốt xấu gì cũng từng được giáo dục cũng là phu nhân giáo sư, nên bà rất sợ hãi.

Nhưng mẹ kế của Thẩm Sở Hà cứ cảm thấy cơ thể nóng ran, khó chịu nằm bò dưới đất kêu gào: “A... Khó chịu quá!”

“Im mồm!” Thẩm Sở Hà lạnh lùng nhìn mẹ kế, giọng điệu chế giễu và căm ghét.

Đây là lần đầu tiên Lâm Kính Trạch nghe Thẩm Sở Hà nói lớn tiếng như vậy, anh ngơ ngác nhìn Thẩm Sở Hà, giống như không quen cô vậy.

“Khụ khụ...” Giáo sư Thẩm vốn dĩ đã không được khỏe lại lên cơn ho dữ dội, từ lúc chuyện này bắt đầu đến bây giờ, ông không nói một lời, vì ông đã mất đi khả năng tư duy.

Giáo sư Thẩm run rẩy nhìn học trò thân yêu của mình, rồi lại nhìn người vợ mà năm xưa mình đã không nghe lời can ngăn mà lấy về, lại hổ thẹn nhìn đứa con gái ruột, tất cả sự đả kích này khiến ông ngất xỉu tại chỗ.

Sau khi Lâm Kính Trạch giật mình thì nhanh chóng đưa giáo sư Thẩm vào bệnh viện, để mẹ kế của Thẩm Sở Hà ở nhà một mình

Trong bệnh viện…

Lâm Kính Trạch đau đầu nhìn chữ “Đang phẫu thuật”, nhưng Thẩm Sở Hà thì lại chơi điện thoại, vẻ mặt thờ ơ.

Quay qua nhìn Thẩm Sở Hà, Lâm Kính Trạch thở dài, định hỏi chuyện hôm nay: Tuy anh đã biết đại khái rồi, nhưng vẫn muốn nghe Thẩm Sở Hà nói thế nào.

Tuy nhiên, Lâm Kính Trạch vừa đi đến trước mặt Thẩm Sở Hà, Thẩm Sở Hà chẳng buồn ngẩng đầu lên hững hờ nói: “Đúng vậy, chính là như anh nghĩ đó, tôi đã lợi dụng anh hãm hại mẹ kế tôi.”

“...” Lâm Kính Trạch không nói nên lời, anh vốn định hỏi khéo thôi, nhưng không ngờ Thẩm Sở Hà lại huỵch toẹt ra như vậy.

Lâm Kính Trạch cảm thấy đêm nay trải qua quá nhiều chuyện, anh thở sâu nói: “Nghĩa là...”

“Nghĩa là, trước giờ tôi chưa từng thích anh! Chỉ vì người phụ nữ đó có ý với anh nên tôi mới tiếp cận anh thôi.” Thẩm Sở Hà lại lần nữa ngắt lời của Lâm Kính Trạch, giọng bình tĩnh không hề giống như cô gái cấp ba đang nói.

Lâm Kính Trạch tròn mắt nhìn Thẩm Sở Hà: “Nhưng, em làm như vậy không nghĩ đến giáo sư Thẩm sao? Sức khỏe thầy vốn dĩ không tốt rồi!”

“Ha ha.” Cuối cùng Thẩm Sở Hà cũng chuyển ánh mắt từ màn hình điện thoại đến Lâm Kính Trạch, “Ông ta đáng chết! Lúc sức khỏe mẹ tôi không tốt, tuyệt vọng nguy nan, ông ta đang theo đuổi tình yêu với người đàn bàn đó mà! Vậy thì đến bây giờ, tại sao tôi phải lo lắng cho sức khỏe ông chứ!”

“Nếu đã nói ra hết mọi chuyện rồi thì tôi sẽ nói cho anh biết thêm một chuyện nữa.” Thẩm Sở Hà nói đến đây, cười gian xảo, “Tuy mẹ kế thích anh, nhưng cũng không đến nỗi mãnh liệt như vậy, bà ta như thế là vì tôi đã cho bà ta uống thuốc đó.”

“Thuốc?” Lâm Kính Trạch lại hỏi, “Em còn nhỏ tuổi như vậy, kiếm đâu ra thứ đồ dơ bẩn đó!”

“Tìm mấy người ở bên ngoài trường mua thôi.” Thẩm Sở Hà nhún vai, rồi lại chăm chú vào màn hình điện thoại.

“Sao em có thể chơi với loại người đó! Em không nên làm như vậy!” Lâm Kính Trạch không kiềm chế được hét lên, “Họ nguy hiểm lắm em biết không? Em sẽ đi vào con đường tội lỗi đó biết không?”

“Tôi có chừng mực,” Thẩm Sở Hà cười chế giễu, “Năm xưa mẹ kế cũng đạp lên mẹ tôi để đi lên, bà ta biết mưu tính như vậy cũng bị tôi mưu tính lại rồi đấy! Đối với những người tứ chi phát triển đầu óc đơn giản thì tôi luôn có cách. Nhưng...”

Thẩm Sở Hà hít thở sâu, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Kính Trạch cười: “Nhưng, tôi thấy anh Kính Trạch đúng là quan tâm tôi thật đó, cảm ơn anh nhé! Sau này Sở Hà gặp phải khó khăn gì, anh Kính Trạch nhất định phải giúp tôi đấy!”

Lâm Kính Trạch há hốc miệng, không biết phải nói gì, trước khi Thẩm Sở Hà nói câu này, anh đã ngộ ra, hình như Sở Hà mà anh thích là một người cô gái yếu đuối, lương thiện cần người khác bảo vệ!

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, cuối cùng Lâm Kính Trạch chuyển ánh mắt đi hướng khác, anh thở dài, anh biết trước đây Thẩm Sở Hà đã phải chịu đựng rất nhiều, vì thế còn trẻ như vậy mà đã bất chấp thủ đoạn rồi, nên anh lựa chọn tha thứ cho Thẩm Sở Hà, sau đó tiếp tục bảo vệ cô.

“Sở Hà, em như vậy không mệt sao?” Lâm Kính Trạch lắc lắc đầu, “Anh không muốn em sống không vui vẻ.”

“Không cần nói những câu phù phiếm như vậy đâu.” Thẩm Sở Hà vẫn nở nụ cười trên mặt, nhưng giọng nói lạnh như băng, “Dù cả đời này tôi không vui vẻ gì, tôi cũng phải ăn miếng trả miếng! Người đàn bà đê tiện đó và bố tôi đều phải bị trừng phạt!”