Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 27




“Tại sao?” Cố Thiên Tuấn nhìn Lâm Kính Trạch với vẻ ngờ vực. “Tôi nghĩ rằng nếu mình đã phạm lỗi thì tôi nên thú nhận và xin lỗi cô ấy.”

“Anh ba, tuy anh giỏi hơn em trong việc kinh doanh, nhưng về việc đối xử với phụ nữ, anh không bằng em được đâu. Anh phải biết rằng, phụ nữ không hề đơn giản như anh nghĩ đâu!”

Lâm Kính Trạch tiến đến vỗ vai Cố Thiên Tuấn, nói với anh bằng bộ dạng của một người từng trải. “Anh thấy đó, anh yêu chị ba, chị ba cũng yêu anh, hai người vốn dĩ rất tôn trọng và yêu thương nhau. Bây giờ, vì nhất thời bốc đồng mà phạm sai lầm. Một khi chị ba biết chuyện anh uống say rồi làm bậy, dù anh có được tha thứ, nhưng trong tim chị ấy vẫn còn vết sẹo không bao giờ xóa nhòa được. Nếu cứ tiếp tục như thế, tìm cảm của hai người nhất định sẽ bị rạn nứt!”

Không biết có phải Lâm Kính Trạch đang bắn tiếng đe dọa hay không, nhưng Cố Thiên Tuấn nghe rồi phải cau chặt mày lại.

“Nhưng nếu anh không nói cho chị ba biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần bản thân tự thay đổi, tốt với chị ba hơn, chị ấy nhất định sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.” Lâm Kính Trạch vừa nhìn thấy bộ dạng trầm ngâm của anh ba liền nói tiếp: “Nước quá trong ắt không có cá, ai mà không có bí mật nho nhỏ riêng của mình? Em đoán chị ba mà anh yêu nhất cũng có bí mật đang giấu anh đó!”

“Ăn nói lung tung!” Cố Thiên Tuấn suy nghĩ một lúc, rồi nhắc lại lập trường của mình. “Đã làm sai thì phải chủ động nhận lỗi, tình cảm giữa người với người cũng phải chân thành tuyệt đối!”

“Được rồi, vậy anh ba cứ thẳng thắn với chị ba, nói rằng mình đã có một đêm không thể diễn tả bằng lời với một cô gái khác, để xem chị ba có giận tới ngất đi hay không.” Lâm Kính Trạch nhún vai, vẻ mặt như muốn nói “cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư” vậy.

Tuy nhiên, khi nghe thấy Lâm Kính Trạch nói vậy, Cố Thiên Tuấn bất giác trở nên do dự: Nếu mình đột ngột nói với Mộng Chỉ rằng mình đã phạm sai lầm, liệu cô ấy có thực sự giận tới ngất xỉu như lời Kính Trạch nói không?

Cảnh tượng này tất nhiên là điều Cố Thiên Tuấn không muốn nhìn thấy. Suốt ngày anh cứ bận rộn với công việc, rất ít khi về nhà, thậm chí việc anh làm cho Mộng Chỉ còn ít hơn anh họ của cô ấy, trong lòng vốn đã thấy áy náy rồi. Bây giờ lại phạm lỗi, ảnh hưởng tới sức khỏe của Mộng Chỉ, tội lỗi này còn gì lớn bằng!

Lần này Cố Thiên Tuấn rất lúng túng, nhưng anh vẫn có ý định thành thật với Chu Mộng Chỉ. Có điều, anh cần tìm một cơ hội thích hợp để nói với Chu Mộng Chỉ, để thành thật với cô ấy.

Mà lúc nào thì mới tốt đây?

Cố Thiên Tuấn nhíu đôi lông mày lưỡi mác đẹp lại rồi rơi vào trầm tư.

“Anh ba, hay anh đừng nghĩ nữa. Rõ ràng là vấn đề chỉ cần ba phút để giải quyết, vậy mà anh lại suy nghĩ cả nửa giờ, em cũng phục anh thật!” Lâm Kính Trạch nhìn vào người anh ba hô mưa gọi gió trên thương trường, vậy mà lúng túng trong chuyện tình cảm nam nữ, bỗng cảm thấy rất buồn cười.

Cố Thiên Tuấn vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không để ý đến Lâm Kính Trạch.

“Này, người đàn ông tốt, đẹp trai, lại tuyệt đối chung thủy với vợ như anh ba đây, thật hiếm thấy đó!” Lâm Kính Trạch lắc đầu. Đột nhiên, anh ta nghĩ đến điều gì đó, liền đề nghị với Cố Thiên Tuấn. “Phải rồi, anh ba, hôm nay là buổi triển lãm đầu tiên được tổ chức bởi Tô Thanh Dương, tổng giám đốc của Tô Thị, sau khi về nước. Anh có muốn đi xem với em không? Dù gì hai chúng ta phải cùng bắt tay để hợp tác với Tô Thị nữa mà!”

“Cậu đi một mình đi!” Cố Thiên Tuấn không ngẩng đầu lên, tối qua bị Lâm Kính Trạch lôi đi uống rượu rồi xảy ra chuyện đó, hôm nay anh sẽ không đi với Lâm Kính Trạch nữa. Chỉ có cách rời xa cội rễ của “tội ác”, anh mới có thể hoàn toàn “làm một người tốt”!

“Đừng mà, anh ba!” Lâm Kính Trạch khuyên nhủ. “Anh ba, hay anh đi chung với em đi. Chúng ta lần đầu hợp tác với Tô Thị, có làm sao cũng phải đi thực địa một chuyến chứ, phải không?”

“Tôi nghe Susan nói rằng người mẫu ký hợp đồng với công ty cậu, Lý An Ni, cũng đã nhận làm đại diện phát ngôn cho Tô Thị. Cậu kêu tôi đi, có phải muốn lấy lòng cô ta không?” Cố Thiên Tuấn đôi lúc hơi “khù khờ” đối với Chu Mộng Chỉ, nhưng còn đối với vài việc khác, chỉ cần chớp mắt một cái, anh liền nhận ra ngay mục tiêu cuối cùng của đối phương là gì.

“Anh ba đúng là rất tinh mắt, em muốn làm gì cũng đều không thể thoát khỏi ánh mắt của anh ba!” Lâm Kính Trạch cũng không phủ nhận, liền cười hì hì lên tiếng nịnh hót.

“Lý An Ni có thể làm cho tổng tài đá quý của Lâm Thị là cậu xuất hiện, đã là có thể diện lắm rồi.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu. Nói về cô Lý An Ni này và Kính Trạch, hai người cũng có chuyện để người ta bàn tán.

Lâm Kính Trạch nhìn bề ngoài là một công tử ăn chơi, bên cạnh anh ta đúng là luôn có rất nhiều cô gái vây quanh. Mỗi lần Cố Thiên Tuấn gặp Lâm Kính Trạch, anh đều nhìn thấy những cô gái khác nhau.

Nhưng Lý An Ni là một ngoại lệ. Ngay cả khi có nhiều phụ nữ xung quanh Kính Trạch, nhưng cô ấy chắc chắn là người luôn ở lại bên cạnh anh ta.

Không chỉ vậy, Kính Trạch còn ký hợp đồng với Lý An Ni khi cô còn chưa nổi tiếng, sau đó đã chi rất nhiều tiền để nâng đỡ cô, nâng đỡ đến mức bây giờ Lý An Ni đã gần như luôn được nghĩ đến đầu tiên.

Tiếc rằng, Lý An Ni bây giờ chỉ biết chu miệng làm ra vẻ đáng yêu, ngoài ra không biết làm gì khác. Dù Lâm Kính Trạch chịu chi nhiều tiền hơn nữa, Lý An Ni cũng chỉ có thể đi đến đây thôi.

Nghe anh hai nói, sở dĩ Kính Trạch nhìn Lý An Ni bằng ánh mắt khác, chỉ vì Lý An Ni sau khi phẫu thuật thẩm mỹ nhìn rất giống với một cô gái. Nhưng cô gái đó sau khi học xong cấp 3 thì đã qua Mỹ du học, từ đó hoàn toàn bặt vô âm tín.

Còn về mối quan hệ giữa cô gái đó và Lâm Kính Trạch, Cố Thiên Tuấn cũng không rõ. Lâm Kính Trạch cũng chưa bao giờ đề cập đến.

Nhưng chắc chắn một điều là, sau khi cô gái đó sang Mỹ, thì cô gái bên cạnh Lâm Kính Trạch đã bắt đầu thay đổi hết người này đến người khác.

Sau này quen biết với Lý An Ni, tình hình của Lâm Kính Trạch đã khá hơn một chút, nhưng vẫn chưa thay đổi hoàn toàn.

“Rốt cuộc anh có đi không? Anh ba.” Lâm Kính Trạch thấy mình đã nói cả buổi mà Cố Thiên Tuấn vẫn thờ ơ, trong lòng liền bắt đầu lo lắng. “Anh ba, hôm nay em kêu anh cùng đến buổi trình diễn thời trang đó, cũng không phải chỉ để cổ vũ cho An Ni không đâu, mà còn để khảo sát nhu cầu của Tô Thị.”

“Dự án của Tô Thị, nói nhỏ thì không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Nếu không phải cậu suốt ngày đòi gia nhập ngành may mặc, tôi cũng không có hứng thú với nó đâu!” Không biết Cố Thiên Tuấn đã cầm công văn lên từ khi nào, và bắt đầu lật đọc từng trang.

Nhìn vào bộ dạng mặn ngọt không được của Cố Thiên Tuấn, Lâm Kính Trạch đột nhiên mất tự tin: Ông anh ba này hả, nói một là một, chắc chỉ vì việc của chị ba mà thay đổi ý định thôi!

Nghĩ đến đây, mắt Lâm Kính Trạch bỗng sáng lên. Anh ta nhìn Cố Thiên Tuấn và hỏi: “Phải rồi, anh ba, không phải anh vì chuyện qua đêm với cô gái khác mà thấy áy náy với chị ba à?”

“Cút.” Cố Thiên Tuấn không ngẩng đầu lên. Thằng nhóc này đúng là không biết việc gì nên nói việc gì không!

“Ái dà, anh ba, anh đừng giận mà!” Lâm Kính Trạch mỉm cười. “Anh ba, anh thấy đấy, dù gì Tô Thanh Dương cũng là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, trang phục thiết kế ra nhất định không tệ. Chưa kể, tuy lần này Tô Thanh Dương là chính, nhưng cũng sẽ có các nhà thiết kế khác tham gia. Đến lúc đó, nếu anh ưng ý phong cách thiết kế của ai đó, có thể nhờ người đó thiết kế cho chị ba một bộ độc đáo, nhất định chị ba sẽ rất vui cho mà xem!”