Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 238




Lý Tư Kỳ nghe thế thì giận đến mức toàn thân run bần bật, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh, bởi bây giờ mà hốt hoảng thì sẽ càng khiến người đàn bà kia thêm ngang ngược!

Thế nên Lý Tư Kỳ cố nhịn, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt với cô ta rồi cúp máy.

Tuy Lý Tư Kỳ vẫn xem như giữ được bình tĩnh, nhưng An Điềm đứng bên cạnh thì sắp điên tiết lên đến nơi. Xã hội gì thế này? Đàn ông thì vong ơn bội nghĩa, còn đám nhân tình thì lại dám vênh mặt lên như thế sao? Ở bên Đài Loan, tội ngoại tình dù gì cũng có thể bị kiện ra tòa.

Nhưng pháp luật ở Trung Quốc thì sao? Hoàn toàn không có giới hạn pháp luật nào cho đám nhân tình này cả! Thế nên bọn chúng mới dám hiên ngang như thế!

An Điềm giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô quay sang nói với Lý Tư Kỳ: “Tư Kỳ, nếu đã quyết định gặp người đàn bà đó rồi thì chúng ta phải gặp cho đàng hoàng! Đi, chúng ta đi mua sắm đi!”

An Điềm nói xong lập tức kéo Lý Tư Kỳ ra khỏi gường bệnh: “Chúng ta phải mua thật nhiều mỹ phẩm, mua thật nhiều quần áo mới, phải trấn áp cô ta ở mọi phương diện!”

Lý Tư Kỳ cũng kiên định gật đầu, lấy lại tinh thần, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Sau khi lượn shopping cả ngày, Lý Tư Kỳ và An Điềm cuối cùng cũng mua được những bộ quần áo ưng ý. Hai người sau đó còn đi ăn uống một bữa no nê, rồi mặc kệ thời tiết mùa đông lạnh giá mà chạy tung tăng trên phố.

Đến khi chơi mệt nhoài rồi, Lý Tư Kỳ mới về bệnh viện ngủ một giấc.

Ngày hôm sau chính là ngày Lý Tư Kỳ hẹn gặp người phụ nữ kia.

Mới sáng sớm, An Điềm đã vác một mớ mỹ phẩm và trang sức mà Lâm Hiểu Hiểu tặng cho cô mà đi vào phòng bệnh.

“Tư Kỳ, dậy mau, mình trang điểm cho cậu!” An Điềm vừa nói vừa lôi Lý Tư Kỳ ra khỏi chăn.

Mà Lý Tư Kỳ cũng rất phối hợp cho An Điềm muốn làm gì thì làm.

Sau hai tiếng miệt mài trang điểm của An Điềm, một Lý Tư Kỳ khác hoàn toàn đã đứng trước mặt cô.

Lý Tư Kỳ lúc này được trang điểm nhẹ nhàng nhưng kĩ lưỡng, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiều tụy nữa.

Do ngũ quan của cô vốn đã cân đối hài hòa, xinh xắn đáng yêu, khí chất cũng rất ôn hòa, thế nên An Điềm đã khoác lên thêm cho Lý Tư Kỳ một cái áo khoác màu đỏ, bên trong mặc bộ váy màu đen hở ngực, đồng thời phối thêm món trang sức mà Lâm Hiểu Hiểu đã tặng là một chuỗi ngọc trai. Cách ăn mặc này thể hiện được hết nét đẹp của Lý Tư Kỳ, lại còn tăng cao khí thế của cô nữa.

Đồng thời, An Điềm còn làm lại tóc cho Lý Tư Kỳ. Mái tóc hơi khô trước đây bây giờ trông đã đen mượt trở lại, được An Điềm uốn hơi xoăn, phối thêm một chiếc mũ beret đội nghiêng xinh xinh.

Còn về bản thân An Điềm thì chỉ chỉnh trang lại một chút. Để giúp Lý Tư Kỳ thêm nổi bật, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác dài màu lạc đà, bên trong là áo sơ mi trắng và quần jean giản dị, mang thêm đôi giày đế bằng cũng màu lạc đà.

Cô buộc mái tóc của mình lại sau lưng, trông rất gọn gàng linh hoạt.

Dáng vẻ này hoàn toàn đã sẵn sàng để chiến đấu. An Điềm đã nghĩ kĩ rồi, nếu lát nữa mà đánh nhau thì cô mang giày đế bằng thế này sẽ không dễ dàng bị ngã, tóc buộc lại rồi cũng không bị người phụ nữ kia túm lấy.

Tuy An Điềm trước nay chưa bao giờ đánh đấm với ai bao giờ, nhưng Tư Kỳ là bạn thân của cô, thế nên cô phải bảo vệ, nếu ả nhân tình kia mà quá đáng thì An Điềm chỉ có một thái độ thôi: Đánh được thì không cần nói nhiều!

An Điềm chờ Lý Tư Kỳ thu dọn đồ đạc xong thì cùng cô hiên ngang đến điểm hẹn.

Đó là một quán cà phê trông rất thi vị, bài trí ấm cúng, còn bật nhạc nhẹ nhàng êm dịu, thái độ nhân viên phục vụ cũng rất tốt.

An Điềm nhìn những nhân viên phục vụ đang không biết gì cả, trong lòng nhẩm tính, nếu lát nữa đánh nhau làm hỏng vỡ đồ đạc bàn ghế thì phải đền bao nhiêu tiền.

Sau khi An Điềm và Lý Tư Kỳ đến rồi thì phải ngồi chờ rất lâu, mãi đến khi hai người đã uống hết một cốc cà phê rồi thì ngoài cửa quán lúc này mới xuất hiện một người phụ nữ ăn mặc hở hang diêm dúa.

An Điềm vừa định cất tiếng thì chợt trông thấy phía sau người phụ nữ ấy còn có mấy người phụ nữ nữa.

Đám người ấy bước vào trong quán ngó nghiêng một lúc, thấy An Điềm đang đứng trừng mắt nhìn họ thì mới mỉm cười bước đến.

Họ thật sự không hề khách sáo, không nói không rằng mà ngồi phịch xuống trước mặt An Điềm và Lý Tư Kỳ.

Họ làm thế này lại khiến An Điềm và Lý Tư Kỳ không nhận ra được người phụ nữ đã dụ dỗ Ôn Minh là người nào, bởi đám phụ nữ trước mặt hai người họ thật sự trông cứ na ná nhau!

An Điềm nhìn đám yêu nhền nhện trước mặt mình, không khỏi cảm thán mưu sâm thế hiểm của họ: Chắc chắn là do làm nhân tình thời gian dài nên có nhiều kinh nghiệm rồi! Còn biết gọi cả chị em đồng bọn đến thế này, lát nữa lỡ như xông vào đánh nhau thì… An Điềm nhìn lại mình, rồi lại quay sang nhìn Lý Tư Kỳ ăn mặc sang trọng nhưng vẻ mặt đầy u uất, liền cảm thấy hai người họ chắc chắn không phải đối thủ của đám yêu nhền nhện này.

“Trong số các người thì ai là người đã dụ dỗ Ôn Minh?” An Điềm nhìn mấy người họ, trong lòng nghĩ nếu đã thua về số lượng thì không thể thua về khí thế, vậy nên lập tức cao giọng hỏi.

“Đừng có nói cái gì mà dụ dỗ, khó nghe quá! Do tự mình không có bản lĩnh, lại đi trách người phụ nữ khác đẹp hơn mình sao?” Một người trong đám yêu nhền nhện lên tiếng đáp lại.

An Điềm quan sát cô ta một lượt, phong cách ăn mặc quả nhiên giống hệt với người phụ nữ lúc đầu xuất hiện ở cửa quán: Áo ngắn váy ngắn, tóc nhuộm quá lố và cách trang điểm diêm dúa.

An Điềm bật cười rồi nói bằng giọng mỉa mai: “Đúng là không biết trời cao đất dày, cái bản mặt yêu nhền nhện của cô mà đẹp thì con chó hoang ở khu nhà tôi chắc cũng đi thi hoa hậu được rồi đấy.”

“Ha ha, mặt yêu nhền nhện của tôi thì làm sao? Nếu tôi không đẹp thì Ôn Minh tại sao lại chọn tôi?” Người phụ nữ kia cũng rất tự tin.

“Đó là do Ôn Minh hiện giờ đang bệnh, trở thành một người thích ăn phân rồi!” An Điềm khó chịu lừ mắt đáp.

“Chị ăn nói kiểu gì thế? Chị là con mụ lôi thôi đó đúng không?” Người phụ nữ kia nhìn An Điềm một lượt rồi chua chát nghĩ trong lòng, ngoại trừ việc ăn mặc bình thường ra thì mặt mũi đúng là không tồi chút nào!

“Cô mới là đồ lôi thôi, cả nhà cô đều là lũ lôi thôi!” An Điềm nắm chặt nắm đấm, muốn tung một cú vào mặt con yêu nhền nhện này.

“Giận quá mất khôn rồi à? Chị có biết Ôn Minh ở trước mặt tôi toàn gọi chị như thế không?” Người phụ nữ kia khoanh tay trước ngực đắc ý nói.

Cô ta vừa dứt lời thì Lý Tư Kỳ từ nãy vẫn bình tĩnh cầm cốc cà phê, bây giờ lại chợt thấy tay bủn rủn, cà phê suýt nữa đã đổ ra bàn.

“Tư Kỳ, cậu không sao chứ?” An Điềm vội đỡ cốc cà phê trong tay Lý Tư Kỳ, lấy khăn giấy ra lau tay cho cô.

“Tư Kỳ?” Người phụ nữ kia lẩm bẩm rồi đột nhiên nhìn Lý Tư Kỳ nói, “Ôn Minh từng nói với tôi là con mụ nhà quê ấy tên là Lý Tư Kỳ, thì ra chị mới là Lý Tư Kỳ!”

“Cô câm miệng cho tôi! Đồ yêu nhền nhện!” An Điềm trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, tuy Lý Tư Kỳ chưa tỏ thái độ gì, nhưng An Điềm có thể thấy rõ bàn tay Lý Tư Kỳ hiện giờ đang run rất dữ dội.

An Điềm cảm thấy rất đau lòng cho Lý Tư Kỳ, cứ thử đặt mình vào hoàn cảnh của cô mà xem, người chồng trước nay sớm tối bên mình, toàn tâm toàn ý yêu thương mình, hóa ra ở trước mặt người phụ nữ khác thì lại sỉ nhục mình như vậy, có ai mà không buồn chứ?

“Mình không sao.” Lý Tư Kỳ lắc đầu, cố gượng cười với An Điềm, “Tiểu Điềm, ngồi xuống rồi nói.”

An Điềm đang giận đùng đùng, nhưng cũng đành ngồi xuống.