Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 229




“Tư Kỳ…” An Điềm ôm lấy Lý Tư Kỳ, cũng không biết nên nói gì nữa.

Ôn Minh thật sự có vấn đề, nhưng hiện giờ cô cũng chỉ là mới suy đoán, không có chứng cứ gì cả, càng không thể nói gì, thế nên sau khi nghĩ một lúc, An Điềm bèn kiên định nói với Lý Tư Kỳ, “Tư Kỳ, cho dù bất kì lúc nào thì mình đều sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”

“Ừ.” Lý Tư Kỳ nhìn An Điềm, rồi đột nhiên ôm chầm lấy cô khóc nức nở.

“Đừng khóc nữa.” An Điềm ôm Lý Tư Kỳ vỗ về một lúc lâu, Lý Tư Kỳ mới từ từ nín khóc.

“Tiểu Điềm, bộ đồ này của cậu không thể mặc nữa, mau đi thay bộ khác đi.” Lý Tư Kỳ nói xong chợt suy nghĩ một chút rồi nói với An Điềm, “Tiểu Điềm, tiền khám bệnh của mẹ mình, qua một khoảng thời gian nữa mình sẽ trả lại cho cậu.”

“Chuyện này không gấp mà.” An Điềm liền lắc đầu nói, “Lúc trước cậu giúp mình biết bao nhiêu, giờ mình làm chút chuyện này hoàn toàn chẳng là gì cả.”

Lý Tư Kỳ thở dài nói: “Tiểu Điềm, cũng may mình có người bạn tốt như cậu, nếu không có nhiều lúc mình thật sự không biết phải làm sao nữa.”

“Tư Kỳ, bất kì lúc nào cậu cần mình thì mình đều sẽ ở bên cạnh cậu.” An Điềm cố hết sức động viên Lý Tư Kỳ.

“Ừ, Tiểu Điềm, sau này cậu có việc gì cần thì cũng cứ gọi điện cho mình nhé. Còn về mẹ chồng mình, cậu đừng gặp bà ấy nữa, mình không muốn liên lụy cậu cũng phải chịu uất ức.”

“Ừ, mình sẽ xem tình hình.” An Điềm gật đầu, sau đó chào Lý Tư Kỳ rồi rời khỏi bệnh viện.

Lý Tư Kỳ sau khi tiễn An Điềm về thì đi dạo một mình trong vườn hoa bệnh viện rất lâu.

Lúc này đã là buổi chiều, cả vườn hoa trông rất ảm đạm, thời tiết mùa đông rất lạnh, những cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến hai má Lý Tư Kỳ đỏ lên, lại công thêm việc cô vừa từ phòng bệnh của Ôn Mỹ Lan bước ra, ăn mặc rất mỏng nên chỉ một lát sau, Lý Tư Kỳ đã bắt đầu lạnh run cầm cập.

Cô vội vàng ôm chặt lấy vai mình, định quay về phòng bệnh, nhưng không ngờ quay đầu sang lại trông thấy Trì Cảnh Dật đang đứng sau lưng mình, có vẻ đã đứng như thế rất lâu rồi.

“Chào… chào bác sĩ Trì!” Lý Tư Kỳ lập tức chào hỏi.

Trì Cảnh Dật nhìn Lý Tư Kỳ bằng ánh mắt sắc bén đã bị cặp kính che đi mất một nửa rồi hỏi thẳng: “Chúng ta… trước đây đã từng gặp nhau chưa?”

Lý Tư Kỳ chợt giật thót trong lòng, sau đó lại thấy vừa mừng rỡ vừa kích động. Cô còn tưởng anh bác sĩ đã tận tâm tận lực cứu chữa ông nội cô đã quên cô từ lâu rồi chứ! Thật không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ cô!

“Vâng!” Lý Tư Kỳ gật đầu thật mạnh, “Bốn năm trước anh là bác sĩ chữa trị chính cho ông nội tôi!”

Trì Cảnh Dật cau mày, những người anh từng cứu thật sự quá nhiều, thế nên Lý Tư Kỳ nói thế này khiến anh nhất thời không thể nhớ ra được.

Phải một lúc sau, Trì Cảnh Dật mới hơi nhớ lại, mấy năm trước có một ông cụ bị ung thư phổi thời kì cuối là bệnh nhân của anh. Ông lão ấy rất lạc quan kiên cường, người nhà ông cũng rất hiền lành, trong đó có một cô bé lúc nào cũng chạy đến nói chuyện với anh, tuy cứ ríu ra ríu rít suốt nhưng cũng không làm cho Trì Cảnh Dật thấy khó chịu.

Sau đó ông cụ ấy qua đời, cô bé đã khóc rất đau lòng, rồi sau khi từ biệt Trì Cảnh Dật thì đi mất.

Con người Trì Cảnh Dật do đặc thù công việc nên đã nhìn thấu sự sinh li tử biệt của con người. Đời người ngắn ngủi, trôi qua rất nhanh, có những người vội vàng đến bên đời ta rồi vội vàng rời đi, cuối cùng cát bụi cũng trở về với cát bụi, thế nên Trì Cảnh Dật không bao giờ quá quan tâm đến một ai đó, đến nỗi ngay cả Lý Tư Kỳ là người trước đây anh từng có ấn tượng rất sâu sắc mà bây giờ cũng chỉ nhớ loáng thoáng.

Nhiều năm sau, khi hai người gặp lại thì Lý Tư Kỳ chỉ vừa trông thấy đã nhận ra anh ngay, còn anh thì phải nhờ cô nhắc nhở mới nhớ lại một chút kí ức về cô.

“À, tôi nhớ lại một chút rồi.” Trì Cảnh Dật khẽ gật đầu.

Lý Tư Kỳ ngượng ngùng mỉm cười, cũng không biết nên nói gì nữa. Nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được gì, cô đành cười nói: “Bác sĩ Trì, mẹ chồng tôi đang ở trong phòng bệnh, tôi vào với bà ấy đây.”

Trì Cảnh Dật nghe Lý Tư Kỳ nhắc đến mẹ chồng thì đương nhiên nghĩ ngay đến chồng cô. Đối với người chồng của Lý Tư Kỳ, Trì Cảnh Dật có ấn tượng rất sâu sắc, nhớ rõ anh ta là người thường trốn vào nhà vệ sinh gọi điện cho người phụ nữ khác, còn gặp gỡ cô ta ở cổng bệnh viện.

Các bác sĩ và y tá quen Lý Tư Kỳ đều biết rõ việc này, dường như chỉ có mỗi Lý Tư Kỳ là không biết gì cả.

Trì Cảnh Dật mấp máy môi, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu nói: “Chào cô.”

Anh cảm thấy việc của người khác rất nhiều, mình không thể quản hết được, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, thế nên anh không nên nhiều chuyện thì hơn.

Lý Tư Kỳ gật đầu với Trì Cảnh Dật rồi bước về phía phòng bệnh. Hôm nay có thể nói chuyện vài câu với anh bác sĩ mà ngày xưa mình từng ngưỡng mộ đã khiến tâm trạng Lý Tư Kỳ khá lên rất nhiều, đến ngay cả bước chân của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trong phòng bệnh…

Vừa rồi khi An Điềm được Lý Tư Kỳ dìu ra khỏi phòng thì Ôn Mỹ Lan đã luôn liên tục chửi rủa: “Cái con An Điềm này đúng là lắm chuyện, chỉ biết ăn nói lung tung! Con trai tôi có ngoại tình hay không tôi không biết, nhưng việc cô ế cả đời thì tôi thấy rất rõ ràng đấy!”

Đúng lúc Ôn Mỹ Lan đang tự lầm bầm thì có một y tá bước vào, cô đưa mắt nhìn một vòng phòng bệnh rồi hỏi: “Cô ơi, con dâu cô đâu rồi?”

“Ai mà biết nó chạy đi đâu rồi?” Ôn Mỹ Lan khó chịu trách móc, “Đứa con dâu này không hiếu thảo gì cả, con trai tôi lấy nó đúng là xui tám kiếp mà!”

Cô y tá nghe Ôn Mỹ Lan nói thế thì lập tức lừ mắt trong lòng: Con dâu bà mà không hiếu thảo thì chắc trên đời này chẳng có bà con dâu nào hiếu thảo rồi, cả ngày chạy tới chạy lui chăm sóc bà, cuối cùng lại bị bà nói thế này, cô ấy đúng là quá uất ức rồi!

Y tá thầm rủa mấy câu trong bụng rồi chuyển chủ đề: “Cô ơi, đến giờ hít khí oxy của cô rồi.”

Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cho Ôn Mỹ Lan, y tá dặn dò như thường lệ: “Cô ơi, cô nhớ hít oxy liều lượng thấp thôi, tuy phẫu thuật của cô đã thành công, nhưng cô vẫn còn bị sưng phổi, bệnh mạch vành và viêm khí quản mạn tính, hít khí oxy sẽ giúp giảm bớt tình trạng thiếu dưỡng khí, còn giúp tăng độ bão hòa oxy trong máu, cho nên cô phải hít đủ lượng như những lần trước, nhưng mà không được hít quá nhiều, bởi vì…”

“Được rồi được rồi, tôi đâu có phải là không biết!” Ôn Mỹ Lan phẩy tay khó chịu nói.

“Được rồi. Vậy con đi thăm bệnh nhân khác đây. Lát nữa con sẽ quay lại lấy mấy thứ này đi.” Y tá nói xong thì quay người bỏ đi.

Ôn Mỹ Lan dõi theo cô y tá, sau đó bắt đầu hít khí oxy, nhưng khi hít đủ lượng rồi, bà ta lại không tháo ra, vừa đảo mắt vừa suy nghĩ: Khí oxy này tính tiền theo lần hít, một lần đắt tiền như thế, hít ít thì cũng từng đó tiền mà hít nhiều cũng từng đó tiền, vậy thì nên hít nhiều một chút chứ nhỉ!

Trước đây đều là Lý Tư Kỳ giúp Ôn Mỹ Lan hít khí oxy, thế nên sau khi đã hít đủ rồi thì cô sẽ không cho Ôn Mỹ Lan hít thêm nữa, những lúc như thế Ôn Mỹ Lan đều mắng chửi cô.

Lý Tư Kỳ bị mắng nhưng không hề cãi lại, chỉ bảo phải làm theo lời bác sĩ!

Ôn Mỹ Lan hoàn toàn không đồng ý với điều đó: Đám bác sĩ đều là bọn quỷ hút máu, cứ ỷ bệnh nhân không biết gì mà đòi tiền lung tung!

Hôm nay vì chuyện của An Điềm nên Lý Tư Kỳ ra ngoài một lúc lâu mà vẫn chưa về, Ôn Mỹ Lan liền chộp lấy cơ hội này, dù sao cũng từng đó tiền, hít nhiều một chút vẫn lợi hơn mà.

Thế là Ôn Mỹ Lan liền cười đắc ý rồi tiếp tục hít thêm.

Nhưng khi Ôn Mỹ Lan hít thêm chưa được bao nhiêu phút thì đột nhiên cảm thấy cổ họng đau nhói, lồng ngực tức tối, rồi sau đó bà ta bắt đầu ho rất dữ dội. Bà ta há miệng ra định gọi y tá, nhưng cơn đau đột ngột dâng lên khiến bà ta không còn hơi sức để gọi nữa.

Sắc mặt Ôn Mỹ Lan càng lúc càng trắng bệch, bà ta đưa một tay ôm cổ, tay còn lại giơ ra phía cửa phòng bệnh, cầu mong có ai đó đến cứu mình.

Nhưng cửa phòng vẫn không hề có ai xuất hiện, Ôn Mỹ Lan nằm trên giường bệnh cứ trừng trừng nhìn về phía ấy, hơi thở càng lúc càng yếu ớt…