Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 198




Lâm Kính Trạch vừa bật ra suy nghĩ này thì liền phủ nhận ngay, anh ba là người chung thủy sắt son, chắc chắn không bao giờ thay đổi tình cảm với chị ba, sao có thể thích người phụ nữ khác chứ?

“Bộ váy lần trước An Điềm làm cho Mộng Chỉ, tôi đã xem rồi, tuy là một người không hiểu gì về thiết kế thời trang nhưng tôi vẫn đánh giá rất cao tác phẩm của cô ấy, có thể thấy năng lực của cô ấy rất khá. Nếu dự án hợp tác lần này mà có An Điềm tham gia thì sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho dự án.” Cố Thiên Tuấn giải thích bằng vẻ mặt bình thản.

Lâm Kính Trạch nhìn Cố Thiên Tuấn rồi gật đầu thấu hiểu, cũng phải, anh ba trước nay luôn nhìn người theo năng lực, bộ váy mà An Điềm thiết kế cho chị ba, anh và Hiểu Hiểu đều khen đẹp, chứng tỏ An Điềm rõ ràng rất có tài năng! Nếu đã là nhân tài thì đương nhiên phải trọng dụng!

Nghĩ đến đây, Lâm Kính Trạch liền gật đầu: “Được, vậy em sẽ đàm phán với Tô Thị, đảm bảo cho An Điềm tham gia dự án này!”

“Ừ.” Cố Thiên Tuấn lúc này mới nhẹ nhàng ngả người ra sau, ngồi ở tư thế thoải mái.

Lâm Kính Trạch sau khi đã xong việc mới đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay: “Anh ba, việc của em ở đây xong rồi, anh cũng sắp đến giờ tan làm, vậy em xin phép đi đây!”

“Chờ chút đã!” Cố Thiên Tuấn gọi Lâm Kính Trạch lại rồi hỏi: “Sau khi tan làm thì cậu đi đâu?”

“Em đi đón Hiểu Hiểu!” Lâm Kính Trạch quay lại giải thích, “Dạo này Hiểu Hiểu đang làm người mẫu đại diện cho trang phục của Tô Thị, đang quay MV quảng cáo, em đi đón nó về nhà, nhân tiện…”

Lâm Kính Trạch nói đến đây, ánh mắt chợt sáng lên, sau đó nở nụ cười công tử của mình: “Nhân tiện đi thăm Lý An Ni luôn!”

“Thế cô bạn gái 18 tuổi của cậu thì sao?” Cố Thiên Tuấn trông có vẻ không muốn tan làm quá sớm, một người bình thường không thích nói chuyện như anh mà bây giờ lại chủ động tán gẫu với Lâm Kính Trạch.

“Em tống khứ cô ta đi rồi! Quá trẻ con, chỉ nhìn sơ thôi là em biết cô ta muốn gì rồi, còn tham lam nữa, cái gì cũng muốn có.” Lâm Kính Trạch phẩy tay, “Quan trọng là thân hình quá gầy gò, ngắm mà phát chán!”

Nghe Lâm Kính Trạch nói, Cố Thiên Tuấn khẽ lắc đầu, anh cúi đầu nghĩ một chút rồi nói với Lâm Kính Trạch: “Tôi cùng cậu đi đón Hiểu Hiểu.”

“Không phải chứ?” Lâm Kính Trạch kinh ngạc há hốc mồm to đến nỗi có thể nhét cả quả trứng vào, đây vẫn là ông anh ba hễ rảnh rồi là liền chạy ngay về nhà chứ? Bình thường cho dù có tăng ca đến nửa đêm thì anh ấy vẫn phải chạy về nhà mà thăm chị ba cơ mà! Bây giờ khó khăn lắm mới được tan làm sớm, vậy mà anh ấy lại muốn cùng mình đi đón Hiểu Hiểu!

Cố Thiên Tuấn chẳng thèm quan tâm dáng vẻ ngạc nhiên của Lâm Kính Trạch, anh sắp xếp lại mớ hồ sơ trên bàn một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Đi thôi!”

Lâm Kính Trạch vẫn đứng nguyên tại chỗ trân trân nhìn theo bóng dáng Cố Thiên Tuấn, cuối cùng không kìm được mà thốt lên: “Anh ba, em thấy anh đã thay đổi rồi!”

Cố Thiên Tuấn đang bước ra ngoài, nghe Lâm Kính Trạch nói như thế thì chợt khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Lâm Kính Trạch rồi nói đầy sâu xa: “Con người ta ai cũng đều thay đổi cả. Nếu không thay đổi, đến một ngày thấy người xung quanh đều đổi trở thành những người mình không quen biết thì kết cục của mình sẽ rất thê thảm.”

Cố Thiên Tuấn nói xong lại tiếp tục bước ra khỏi văn phòng, bóng dáng cao lớn của anh che đi ánh nắng yếu ớt từ ngoài cửa rọi vào, khiến người ta cảm thấy vừa gần vừa xa, khó mà nắm bắt được.

Lâm Kính Trạch nhìn theo bóng Cố Thiên Tuấn, nhất thời không biết nói gì, anh luôn cảm thấy hình như có gì đó không ổn, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.

Cuối cùng, Lâm Kính Trạch đành phải nhún vai rồi mau chóng bước theo Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn và Lâm Kính Trạch vừa mới ngồi lên xe thì Chu Mộng Chỉ chợt gọi điện thoại đến.

Cố Thiên Tuấn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, khựng lại hai ba giây rồi mới nghe máy, giọng nói vẫn rất dịu dàng và tràn đầy tình cảm: “Mộng Chỉ?”

“Thiên Tuấn, khi nào thì anh tan làm? Em đã bảo chị Lý làm rất nhiều món mà anh thích ăn đấy!” Giọng của Chu Mộng Chỉ đầu dây bên kia cũng rất hạnh phúc và ngọt ngào.

“Chuyện là…” Cố Thiên Tuấn chợt nói bằng giọng khó xử, “Bây giờ anh và Kính Trạch đang cùng đi sang Tô Thị một chuyến, dù gì cũng chuẩn bị hợp tác với họ, thế nên anh cảm thấy cần phải đi khảo sát thực địa một chuyến.”

“Thế à?” Giọng của Chu Mộng Chỉ trở nên luyến tiếc, “Thôi được rồi Thiên Tuấn, anh đừng lao lực quá nhé.”

“Được rồi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu rồi nói thêm, “Mộng Chỉ, tuy anh không thể về ăn cơm với em, nhưng có anh họ ở với em mà, em không được bỏ bữa đâu đấy có biết không?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Chu Mộng Chỉ: “Em biết rồi mà Thiên Tuấn, thôi em không làm lỡ công việc của anh nữa!”

“Ừ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, kiên nhẫn chờ Chu Mộng Chỉ cúp máy rồi mới cất điện thoại đi.

Toàn bộ cảnh tượng này đều được Lâm Kính Trạch đang ngồi lái xe bên cạnh trông thấy và nghe thấy hết. Anh vừa lái xe vừa nhìn Cố Thiên Tuấn đầy kinh ngạc, anh ba… làm sao thế? Rõ ràng chỉ là đi đón Hiểu Hiểu, sao anh ấy lại nói thành ra việc gì đó rất quan trọng? Anh ba trước nay không bao giờ nói dối chị ba kia mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Chú ý nhìn đường đi, đừng có nhìn tôi.” Cố Thiên Tuấn ngồi bên cạnh nhắc nhở bằng vẻ mặt không cảm xúc.

Lâm Kính Trạch lúc này mới quay đầu lại nhìn dòng xe tấp nập trên đường, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Anh ba, có chuyện gì cần em giúp đỡ không?”

Lâm Kính Trạch và Cố Thiên Tuấn quen biết cũng đã mấy năm rồi, với hiểu biết của anh về Cố Thiên Tuấn thì anh ba làm thế này chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó, nhưng nếu Cố Thiên Tuấn không chủ động nói ra lí do thì anh cũng sẽ không hỏi.

Có điều, cho dù không biết lí do đó là gì, Lâm Kính Trạch vẫn làm tốt việc mà một người bạn, một người anh em nên làm, đó chính là phối hợp với Cố Thiên Tuấn để hoàn thành việc mà anh muốn hoàn thành.

Cố Thiên Tuấn khẽ cười nói: “Cậu cứ giả vờ như không biết gì là được rồi.”

Lâm Kính Trạch trịnh trọng gật đầu, sau đó không nói gì nữa.

Tại trung tâm triển lãm thời trang lớn nhất thành phố H.

Nhờ sự phối hợp tuyệt đối của Lâm Hiểu Hiểu mà việc quay MV quảng cáo diễn ra rất thuận lợi, quảng cáo cho bộ sưu tập thiếu nữ thanh xuân giai đoạn một đã được quay xong.

Bây giờ mọi người đang bắt đầu quay quảng cáo cho bộ thời trang công sở.

Nội dung quảng cáo là hai cô gái cùng đi làm chung trong một công ty, do cả hai người đều giỏi nên khó tránh khỏi việc cùng cạnh tranh làm một dự án, trở thành đối thủ của nhau.

Mấy cảnh đầu đã quay xong, nhưng khi đến cảnh cô gái do Lâm Hiểu Hiểu đóng và cô gái do Lý An Ni đóng nhìn vào mắt nhau thì cứ không quay được.

Bởi cảnh quay này yêu cầu trong mắt hai người phải ánh lên một tình cảm “bội phục, bất lực, ngưỡng mộ, đấu tranh, mâu thuẫn”, nhưng do dạo này xích mích giữa Lâm Hiểu Hiểu và Lý An Ni càng lúc càng lớn, hai người hễ gặp nhau là cãi vã, trong mắt lúc nào cũng chỉ có sự phẫn nộ, thế nên để có được một ánh mắt phức tạp như thế thì dù cả hai có là diễn viên chuyên nghiệp thì cũng khó mà làm ra được.

Cuối cùng, ở lần ghi hình cuối cùng của cảnh đó, đạo diễn đã nổi điên lên, sau khi hô cắt thì bất lực quay sang nói với Lâm Hiểu Hiểu và Lý An Ni: “Hay là hai cô đi nghỉ ngơi, nghiên cứu kĩ lại tư tưởng tình cảm của nhân vật trong kịch bản đi, lát nữa chúng ta hẵng quay tiếp!”

Lâm Hiểu Hiểu và Lý An Ni cũng đều đã mệt rồi, nghe đạo diễn nói như thế thì không thèm nhìn nhau, chỉ gật đầu với đạo diễn rồi mạnh người nào người nấy bỏ ra ngoài.

Thấy hai diễn viên chính đã đi rồi, đạo diễn mới quay sang càm ràm với phó đạo diễn: “Phó đạo diễn, đèn soi trên đầu Lâm Hiểu Hiểu không được sáng lắm, ánh sáng phát ra không tốt, anh bảo ai đó lau rồi đổi bóng đèn sáng hơn đi!

“Vâng vâng vâng!” Phó đạo diễn gật đầu rồi lập tức gọi vài người đến tháo đèn xuống rồi lau sạch sẽ.

An Điềm vốn luôn đứng gần Lâm Hiểu Hiểu, vừa nghe đạo diễn hô cắt là liền khoác áo cho Lâm Hiểu Hiểu lúc này chỉ mặc đồ công sở rất mỏng.

Rồi cô vừa rót nước ấm cho Lâm Hiểu Hiểu vừa mắng mỏ: “Cô đúng là, oan gia nên giải không nên kết, cô và Lý An Ni cứ đấu đá như thế thì cuối cùng chỉ làm lỡ công việc của mình thôi.”