Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 180




An Điềm vốn định hay là cứ lên xe đi vậy, nhưng Leonard lại bảo rằng trước tiên đến nhà anh ta chơi đã rồi hẵng về.

An Điềm đã là người trưởng thành, cũng đã từng được rất nhiều đàn ông theo đuổi, thế nên câu nói đầy ẩn ý này cô nghe là lập tức hiểu ngay. Một chút cảm tình An Điềm dành cho Leonard ngay lập tức mất sạch. Anh tưởng anh đẹp trai con nhà giàu đi xe sang thì là thiên hạ vô địch, ai cũng phải mê sao? Về nhà chơi hả? Chơi cái con khỉ ấy!

Thế là An Điềm lập tức từ chối ngay.

Leonard từ bé đã sống ở nước ngoài, do có thân hình đẹp, mặt mũi đẹp trai lại là công tử nhà giàu, phụ nữ ngoại quốc lại rất cởi mở, thế nên có vô số cô gái đã nguyện sà vào lòng anh ta, chỉ cần anh ta ngoắc tay một cái là sẽ tìm được người đẹp ngay.

Thế mà bây giờ An Điềm lại từ chối anh ta đến hai lần, chuyện này khiến Leonard cảm thấy rất thú vị.

Leonard mỉm cười rồi đột nhiên nói một câu khó hiểu: “Cô mà không đến thì người đó sẽ thất vọng đấy.”

An Điềm lập tức nhíu mày, không hiểu Leonard nói vậy là có ý gì. Thất vọng? Ai thất vọng chứ?

Nhưng An Điềm cũng chẳng buồn hỏi, vì mấy chàng công tử nhà giàu thì đầu óc vốn hay không được bình thường.

Leonard bị An Điềm từ chối nhưng vẫn không hề tức giận, ngược lại, sau khi nhìn thấy cô hắt hơi, anh liền cởi áo khoác ngoài ra khoác lên vai cô.

An Điềm vừa định từ chối thì Leonard đã cười nói: “Tuy người đẹp không muốn đi với tôi, nhưng tôi cũng không muốn cô bị chết cóng đâu, cho nên cô cứ khoác áo của tôi đi.”

An Điềm cũng không khách sáo nữa, bởi vì trời bây giờ đúng là đang quá rét.

Ngay lúc này thì chiếc xe của Cố Thiên Tuấn cũng dừng lại ngay chỗ của An Điềm và Leonard.

“Leonard!” Cố Thiên Tuấn chào Leonard trước, sau đó mới nhìn sang An Điềm, “Lên xe, tôi đưa cô về nhà.”

An Điềm trợn tròn mắt, vẻ mặt ấy như muốn nói: Tôi là cái gì của anh mà phải lên xe của anh?

Cố Thiên Tuấn trông thấy vẻ mặt ấy của An Điềm thì có hơi tức giận, nhưng anh làm ra vẻ không quan tâm, bước đến bên cạnh An Điềm rồi khẽ nói: “Anh chàng Leonard này không được bình thường đâu, anh ta hay chơi mấy trò điên khùng khi ở bên Mỹ, tôi khuyên cô tốt nhất đừng dây vào, nếu lỡ để anh ta có hứng thú với cô thì tôi không đảm bảo là có thể cứu được cô đâu!”

An Điềm nhìn nét mặt nghiêm trọng của Cố Thiên Tuấn thì nhận thấy hình như không phải anh đang nói đùa. Lại nhớ đến việc Leonard vừa rồi cứ năm lần bảy lượt rủ mình đi chơi, An Điềm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định leo lên xe của Cố Thiên Tuấn.

“Cô An là khách của tôi, nên do tôi đưa về, cảm ơn ý tốt của anh.” Cố Thiên Tuấn thấy An Điềm đã lên xe rồi mới lịch sự nói.

“Đành vậy, tôi cứ tưởng là cô An Điềm sẽ chịu đi với tôi, chơi vài thứ thú vị, gặp vài người thú vị chứ.” Leonard nhún vai, bộ dạng cụt hứng.

Cố Thiên Tuấn chẳng quan tâm lời Leonard nói, chỉ khách sáo chào anh ta rồi bước lên xe.

Thấy Leonard đã lái xe đi rồi, Cố Thiên Tuấn lúc này mới khởi động xe định chạy đi.

Do băng sau xe có Lâm Kính Trạch say xỉn đang nằm nên An Điềm bất đắc dĩ đành phải ngồi ở đằng trước bên cạnh Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn liếc nhìn thấy An Điềm đang khoác áo vest của Leonard thì liền vô tình hữu ý đưa tay tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên.

An Điềm quay sang nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Cố Thiên Tuấn, cảm thấy không còn lạnh nữa bèn cởi áo khoác ra rồi hỏi Cố Thiên Tuấn: “Cố Thiên Tuấn, anh chàng Leonard đó thật sự đáng sợ như anh nói sao?”

Thấy An Điềm đã cởi áo khoác, gương mặt Cố Thiên Tuấn mới giãn ra một chút. Anh vừa nhìn về phía trước vừa lạnh nhạt nói: “Do liên quan đến chuyện làm ăn nên tôi đã có thăm dò một chút về người này. Về năng lực kinh doanh thì tôi không biết, nhưng về đời tư của anh ta thì đúng là làm cho người ta kinh ngạc đấy.”

“Ừm.” An Điềm thấy vẻ mặt Cố Thiên Tuấn trông không có vẻ đang dọa cô, thế nên thật thà gật đầu, cũng may vừa rồi không dây vào anh ta, mong là sau này đừng bao giờ gặp lại người đó nữa!

An Điềm thở phào nhẹ nhõm xong lại nhìn ra bên ngoài, thấy trời đã tối rồi bèn nhờ vả Cố Thiên Tuấn: “Cố Thiên Tuấn, anh đưa tôi về nhà trước được không? Bây giờ tối như vậy rồi, An An chỉ ở nhà có một mình thôi, tôi thấy hơi lo.”

Vừa nghe nhắc đến An An, gương mặt của Cố Thiên Tuấn chợt trở nên thẫn thờ. Từ sau lần nói chuyện với An An ở trường mẫu giáo thì anh không còn được gặp lại cậu nữa.

Nghe nói trẻ con lớn rất nhanh, không biết An An có cao thêm không.

An Điềm thấy dáng vẻ thất thần của Cố Thiên Tuấn, tưởng anh không nghe thấy nên nói lại lần nữa: “Cố Thiên Tuấn, anh đưa tôi về nhà trước được không?”

Cố Thiên Tuấn quay sang nhìn An Điềm nhưng không trả lời cô mà chợt rút điện thoại ra gọi.

Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Cố Thiên Tuấn đã nói ngay: “Cao Lỗi, chờ tôi ở trung tâm thành phố, tôi sẽ lái xe đến ngay.”

Dứt lời, Cố Thiên Tuấn cúp máy rồi lại im lặng lái xe.

An Điềm trông thấy như thế liền cảm thấy yên tâm, chỉ cần về được đến nhà thôi, còn ai đưa về không quan trọng! Vả lại ngồi chung xe với người lạ còn dễ chịu hơn gấp mấy lần so với ngồi chung với tên Cố Thiên Tuấn này!

An Điềm thoải mái tựa ra sau, muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng đúng lúc đó thì Lâm Kính Trạch ngồi ở băng sau lại lẩm bẩm gì đó nghe không rõ.

An Điềm quay lại nhìn Lâm Kính Trạch, chợt nhớ ra hình như anh ta từ sau khi cãi nhau to với Lý An Ni thì đã bắt đầu uống rượu.

Chậc chậc chậc, lại là một người đàn ông si tình. An Điềm lắc lắc đầu rồi quay sang hỏi Cố Thiên Tuấn: “Anh Lâm không sao đấy chứ?”

“Cô lo chuyện của cô thôi là được rồi.” Cố Thiên Tuấn đáp mà chẳng thèm nhìn An Điềm, chỉ tiếp tục lái xe.

An Điềm lập tức uất nghẹn không nói nên lời, Cố Thiên Tuấn làm gì mà cứ trưng cái bản mặt như mình nợ tiền anh ta vậy? Là anh nợ tôi đấy có biết không hả?

An Điềm lạnh lùng hừ một tiếng, cảm thấy cơn giận dâng trào, “Ha ha, nhắc đến chuyện của tôi thì tôi lại có một câu muốn nói với Cố tổng đấy.”

Cố Thiên Tuấn không quan tâm An Điềm, vẫn cứ chuyên tâm lái xe.

An Điềm thấy thế lại càng tức giận, bèn khó chịu nói: “Cố Thiên Tuấn, tôi muốn nói cho anh biết, nếu anh muốn cho tôi thấy anh và vợ anh yêu nhau đắm đuối ra sao thì tôi đã biết từ lâu rồi, cho nên sau này xin anh đừng lấy việc chà đạp tác phẩm của tôi ra để nói cho tôi chuyện đó nữa.”

“Ai chà đạp tác phẩm của cô chứ?” Cố Thiên Tuấn thắc mắc hỏi.

“Không phải anh từng bảo tôi thiết kế váy cho vợ anh sao? Anh có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết không? Thế mà vừa rồi trong buổi tiệc vợ anh lại chẳng thèm mặc, như vậy không phải là muốn chà đạp tác phẩm của tôi, châm chọc tôi sao?”

Tuy An Điềm đã tự bảo với lòng rằng phải bình tĩnh với chuyện này, chính cô cũng đã bảo với Tô Thanh Dương như thế, nhưng khi đối mặt với Cố Thiên Tuấn thì sự uất ức trong lòng cô chợt tăng lên rất nhiều, thế nên cô lạnh lùng nói: “Anh đúng là biết cách ức hiếp người khác.”

“Đó là do chị Lý quên lấy tác phẩm của cô ra thôi!” Cố Thiên Tuấn cũng lạnh lùng giải thích mà không nhìn An Điềm.

Trong buổi tiệc, Cố Thiên Tuấn cũng nhận ra Chu Mộng Chỉ không mặc váy của An Điềm thiết kế, thế nên cũng đã có hỏi, Chu Mộng Chỉ lúc đó trả lời rằng là do chị Lý trước khi đến đây đã quên lấy bộ váy theo, vì vậy cô không thể mặc tác phẩm của An Điềm được, chuyện này cũng làm cô thấy rất đáng tiếc.

Cố Thiên Tuấn cảm thấy cũng may là mình đã hỏi, nếu không thì Mộng Chỉ của anh đã bị An Điềm hiểu lầm rồi!