Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 166




“Ngày mai làm bạn gái của em một ngày đi!” Cố Thiên Kỳ bước đến trước mặt An Nhiên, nói một cách thẳng thắn.

“Làm bạn gái của em sao?” An Nhiên kinh ngạc đến mức quên lau cả nước mắt, “Tại sao phải như vậy?”

“Không có gì.” Cố Thiên Kỳ nhún vai, “Ngày mai em đi chơi với các bạn, các bạn của em đều dẫn bạn gái theo hết. Còn em bình thường chỉ lo chăm chỉ học hành, lấy đâu ra bạn gái?”

“Bạn của em? Vậy không phải chỉ là học sinh cấp ba sao? Sao lại bắt em phải dẫn bạn gái theo?” An Nhiên lắc đầu nói, “Các em bây giờ đang ở độ tuổi học hành, sao lại chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương sớm thế này?”

“Xin chị đấy, An Nhiên, dáng vẻ vừa rồi của chị hệt như bà cô chủ nhiệm của bọn em vậy!” Cố Thiên Kỳ ngao ngán lắc đầu giải thích, “Bây giờ học sinh cấp hai đã biết yêu rồi chứ đừng nói đến bọn em bây giờ đã là học sinh lớp 12 chuẩn bị lên đại học!”

“Như thế cũng không được!” An Nhiên vẫn lắc đầu, “Chị là chị dâu của em, sao có thể làm bạn gái em chứ? Có giả vờ cũng không được!”

“An Nhiên, có chơi có chịu chứ!” Cố Thiên Kỳ thấy An Nhiên không đồng ý thì liền bước lên một bước, ép An Nhiên sát vào góc tường, “Chị nói mà không giữ lời sao?”

An Nhiên cảm thấy mũi của mình gần như sắp chạm vào cằm của Cố Thiên Kỳ, liền giật mình lùi về sau một bước rồi hốt hoảng nhìn anh.

Lúc này, An Nhiên mới phát hiện ra Cố Thiên Kỳ dường như đã cao hơn rất nhiều, gần như sắp cao bằng Cố Thiên Tuấn rồi, hơn nữa đường nét góc cạnh gương mặt anh cũng càng ngày càng rõ ràng, tuy ngũ quan trông vẫn theo kiểu thiếu niên nhưng khí chất thì đã có chút khác biệt.

Thấy An Nhiên không nói gì, Cố Thiên Kỳ liền nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi lại lần nữa: “Có đồng ý không?”

“Nhưng chị giả làm bạn gái em vẫn có gì đó không ổn!” An Nhiên né tránh ánh nhìn của Cố Thiên Kỳ, cúi đầu ngượng ngùng nói, “Chị là chị dâu của em mà.”

“Chị dâu thì đã làm sao?” Cố Thiên Kỳ nhún vai, “Em cũng đâu có bảo chị phải đi làm bạn gái của em thật. Ngày mai các bạn của em đều dẫn bạn trai bạn gái đến, chị muốn em phải bị mất mặt thật sao?”

Nghe câu chất vấn ấy của Cố Thiên Kỳ, An Nhiên không phản đối nữa, cô thở dài khuyên nhủ: “Hay là em thuê một cô gái giả làm bạn gái của em đến đó đi! Em muốn loại con gái thế nào cũng đều sẽ có thể thuê được cả mà!”

“Em chỉ muốn chị thôi!” Cố Thiên Kỳ đặt mạnh tay lên vai An Nhiên, ép cô phải nhìn vào mắt mình, nói bằng giọng khẳng định chắc chắn.

An Nhiên bị hành động bất ngờ này của Cố Thiên Kỳ làm cho giật bắn mình, cô bất giác nhìn Cố Thiên Kỳ, trong lòng càng thêm kinh ngạc, một Thiên Kỳ trước nay vốn chỉ là một thiếu niên sao bây giờ lại có bộ mặt bá đạo không quan tâm lí lẽ thế này?

Cố Thiên Kỳ thấy An Nhiên cứ do dự không quyết, trong lòng cảm thấy tức giận một cách bất lực. Anh lại bước thêm một bước nhìn An Nhiên nói: “An Nhiên, có nhiều lúc em rất không thích cái kiểu tính cách thiếu quyết đoán này của chị, càng không thích cái dáng vẻ yếu đuối của chị, không chỉ trong mỗi việc lần này thôi.”

Mà ngay cả với Cố Thiên Tuấn cũng vậy! An Nhiên, sao chị cứ phải rụt rè e dè như thế? Sao chị phải chịu uất ức cầu toàn như thế? Anh ta không yêu chị thì chị phải cố gắng tranh đấu, tranh đấu mà vẫn không có được thì phải kiên quyết từ bỏ đi!

Nhưng mà chị thì sao? Chị chẳng làm gì cả, cả ngày chỉ biết làm vài cái bánh nấu vài món ăn, cung kính phục vụ lấy lòng Cố Thiên Tuấn hệt như một con hầu vậy!

An Nhiên, sao phải thế?

Cố Thiên Kỳ mím chặt đôi môi mỏng, câu nói cuối cùng ấy cứ nghẹn mãi trong cổ anh không nói ra được. Anh vốn định sống yên ổn trong căn biệt thự này, chờ khi nào có đủ năng lực rồi sẽ rời khỏi đây một cách không do dự.

Nhưng lúc này đây, Cố Thiên Kỳ lại đột nhiên thấy có một thứ đã ràng buộc mình lại, mà sự ràng buộc ấy chính là An Nhiên.

Nụ cười lạc quan ngây thơ của cô, cái cúi đầu cam chịu của cô, tất cả đã trở thành một sợi dây leo không biết từ lúc nào đã vươn dài, quấn chặt lấy ngực Cố Thiên Kỳ, khiến anh vốn từ một người lạnh lùng vô cảm giờ đây lại thấy không thể không quan tâm.

“Chị…” An Nhiên cắn môi, rất muốn phản bác lại Cố Thiên Kỳ. Cô không phải là nhu nhược, cũng không phải là không quyết đoán, ngược lại cô có suy nghĩ của riêng mình, có lòng tự hào của riêng mình!

Nhưng ngay sau đó An Nhiên lại nhận ra, bản thân mình lúc này dường như đúng như Cố Thiên Kỳ nói. Lòng tự hào kiêu hãnh của cô không biết từ lúc nào vì Cố Thiên Tuấn mà đã bị cô hủy hoại hoàn toàn!

Đúng vậy, An Nhiên, tại sao mày lại không dám nói gì hết, không dám làm gì hết? Chẳng qua chỉ là giả làm bạn gái thôi mà! Có gì to tát đâu? Dù sao Cố Thiên Tuấn trước nay cũng chẳng bao giờ quan tâm đến mày mà!

Nghĩ đến đây, An Nhiên hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Kỳ rồi nói: “Được, chị đồng ý đóng giả làm bạn gái em, quyết định như vậy đi!”

“Tốt lắm.” Cố Thiên Kỳ hài lòng gật đầu, trên mặt lại nở nụ cười tươi tắn như mặt trời: “Được, vậy mai gặp!”

Cố Thiên Kỳ nói xong liền quay người bước vào trong biệt thự.

Gió đêm rất mát mẻ, thổi vào lòng Cố Thiên Kỳ mát rượi. Anh vui vẻ bước đi, lúc đi ngang qua hồ bơi đột nhiên khựng lại, nhoẻn miệng cười rồi rút từ trong túi ra một chiếc nhẫn.

Cố Thiên Kỳ vừa nhìn chiếc nhẫn vừa nhủ thầm trong bụng: An Nhiên, đây là bước thay đổi đầu tiên của chị, em sẽ từ từ giúp đỡ chị!

Cố Thiên Kỳ nhìn chiếc nhẫn một lần cuối cùng, sau đó vung tay thật mạnh, một tiếng tõm nhẹ vang lên, chiếc nhẫn rơi xuống mặt nước hồ bơi rộng mênh mông.

Cố Thiên Kỳ nhún vai một cách không áy náy rồi bước đi.

Còn An Nhiên lúc này vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, bao nhiêu chuyện đau lòng và hụt hẫng xảy ra khiến cả người cô cảm thấy mệt mỏi, cô thở dài rồi bắt đầu lê bước quay về phòng ngủ.

Sáng hôm sau, An Nhiên thức dậy rất đúng giờ.

Nhưng khác với bộ đồ ở nhà thường mặc hàng ngày, hôm nay cô khoác lên mình một bộ váy liền thân giản dị mà đẹp mắt. Bộ váy có màu trắng thuần khiết, trước ngực có điểm xuyết bằng một nút thắt cánh bướm trông vô cùng tinh tế, đường may đo vừa vặn, chân váy cách đầu gối khoảng năm sáu phân, kết hợp với đôi giày đế bằng màu trắng nạm đá quý khiến cả người An Nhiên toát lên vẻ thanh xuân rực rỡ, ngọt ngào say đắm.

Mái tóc bình thường được buộc lại nay được An Nhiên thả tự nhiên như một dòng suối. Cô không trang điểm, nhưng mày không tô mà đậm, mắt không kẻ mà to, lấp lánh dưới hàng mi dài cong vút, làm nổi bật gương mặt như đóa phù dung mùa xuân của cô.

An Nhiên ăn mặc như thế vừa bước xuống lầu lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Ngay cả Cố Thiên Tuấn bình thường không thèm liếc nhìn cô, bây giờ trông thấy cô cũng phải khựng lại rất lâu mới thu lại ánh mắt. Lúc đầu, khi quen biết An Nhiên, cô hầu như không thích trang điểm, nhưng cũng vẫn có một nét đẹp riêng.

Nhưng sau khi kết hôn, An Nhiên cả ngày chỉ ở trong biệt thự, mỗi khi gặp anh cũng luôn rụt rè cúi đầu, không nói với nhau bao nhiêu câu, thế nên Cố Thiên Tuấn cũng dần dần quên đi dáng vẻ trước đây của An Nhiên.

Bây giờ An Nhiên đột nhiên lại trang điểm thế này, phải công nhận là vô cùng bắt mắt, vẻ ngây thơ hoạt bát của cô lúc này thật sự không ai có thể sánh nổi.