Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 142




Lâm Hiểu Hiểu đắn đo một lúc lâu, cuối cùng giấu đi nghi vấn trong lòng ấy.

Bởi vì hôm đó An Điềm đã nói rất rõ ràng rằng cô và Cố Thiên Tuấn không hề có quan hệ gì cả, hơn nữa hoàn cảnh của An Điềm cũng không thể nào có quan hệ gì với anh ba được, có lẽ sự việc xảy ra ở trường mẫu giáo hôm đó chỉ là một hiểu lầm mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Hiểu cuối cùng cũng gạt đi tảng đá đang đè nặng trong lòng, cô phẩy tay nói với An Điềm: “Có gì đâu! An Điềm, cô nói tôi biết đi, cô và An An thích ăn bánh gì, tôi sẽ bảo thợ làm bánh làm rồi mang tặng cô.”

“Trời ơi, Lâm đại tiểu thư, cô hào phóng quá, tôi phải ôm chân cô thôi!” An Điềm cười thích thú, trước đây cô cũng từng là một đại tiểu thư được cơm bưng nước rót tận nơi, thật không ngờ bây giờ đến ngay cả việc được ăn một cái bánh cũng cảm thấy hạnh phúc thế này.

Nghĩ đến đây, An Điềm lại thấy thương cảm, cô ngẩng đầu nhìn sảnh tiệc được trang hoàng lộng lẫy, trong lòng càng thêm thê lương, hình như từ lúc Cố Thiên Tuấn xuất hiện thì cuộc sống của cô như rơi xuống vực sâu vạn trượng, bây giờ gặp lại anh, cô lại phải trải qua rất nhiều chuyện thị phi.

Trong lúc An Điềm đang thương cảm thì sảnh tiệc đang ồn ào chợt vang lên một giọng nói: “Thưa quý vị, bây giờ tôi xin tuyên bố, buổi lễ kỉ niệm ngày cưới của anh Cố và chị Cố xin chính thức bắt đầu!”

An Điềm quay sang hướng giọng nói ấy, nhìn thấy Trì Cảnh Dật đang đứng trên sân khấu, anh mặc một bộ đồ vest màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng chỉnh tề, đeo một cặp kính gọng vàng, đằng sau cặp kính ấy là một đôi mắt khó đoán ra cảm xúc.

“Anh ấy đang làm gì vậy?” An Điềm vừa cầm một miếng bánh vừa tò mò hỏi Lâm Hiểu Hiểu.

“Làm người chủ trì cho anh chị ba đấy!” Lâm Hiểu Hiểu nhìn Trì Cảnh Dật trên sân khấu, ngưỡng mộ nói: “An Điềm, cô có biết không? Năm nào họ làm kỉ niệm ngày cưới thì đều ôn lại khung cảnh kết hôn, gồm có việc trao lời thề kết hôn, đắm đuối nhìn nhau, sau đó hôn nhau nữa, đúng là ngưỡng mộ chết đi được!”

Nói đến đây, Lâm Hiểu Hiểu lại quay sang nhìn An Điềm rồi giải thích tiếp: “Lễ kỉ niệm mấy năm trước đều là do anh cả làm chủ trì, nhưng dạo này anh cả có nhiệm vụ quân đội phải làm nên mới nhờ anh hai làm thay. Chậc chậc chậc, anh cả anh hai đều là những nhân vật cộm cán của thành phố H, bình thường ít khi nào lộ diện, nhưng kỉ niệm ngày cưới hàng năm của anh ba thì họ đều tham dự, chị ba quả nhiên là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời mà!”

“Ờ.” An Điềm gật đầu, cố giấu đi sự chua xót trong lòng, tuy cô biết mình đã không còn yêu Cố Thiên Tuấn nữa, nhưng tận mắt nhìn người đàn ông mình từng yêu chết đi sống lại bốn năm trước lại mặn nồng với một người phụ nữ khác thế này, cô vẫn cảm thấy không chịu nổi.

Thế nên việc gì phải tự hành hạ mình chứ? Cứ nhắm mắt đừng nhìn nữa!

An Điềm thở dài rồi cúi gằm mặt xuống, không nhìn Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ nữa, chỉ nhìn miếng bánh trong tay mình, lòng thầm nghĩ, mình nên tập trung ăn đi thì hơn, người ta nói no bụng sẽ mang lại cảm giác dễ chịu vui vẻ, bây giờ mình đang buồn như vậy thì phải ăn cho thật no chứ!

Nhưng ngay khi An Điềm định nhét miếng bánh trong tay vào miệng thì Lâm Hiểu Hiểu chợt giật miếng bánh khỏi tay cô rồi mắng mỏ: “An Điềm, cô làm cái gì thế? Bây giờ đang là thời khắc lịch sử mà! Buổi tiệc này đã mời đến rất nhiều các vị khách quyền quý, phóng viên không thể vào đây được, mọi người ở thành phố H này muốn xem mà không xem được đấy! Thế mà cô lại nhân lúc này mà ăn uống à?”

Miếng bánh này hấp dẫn hơn Cố Thiên Tuấn với Chu Mộng Chỉ nhiều mà!

An Điềm thầm mắng trong bụng, giờ cô chẳng thể nói gì, mà cũng không muốn nói gì, thế nên đành phải chọc ghẹo Lâm Hiểu Hiểu: “Xem người ta mặn nồng thì có gì hay chứ? Hiểu Hiểu, cô là phận FA mà xem cảnh này, không phải là tự hành hạ mình sao?”

“Á à, An Điềm, cô dám động vào nỗi đau của tôi à?” Lâm Hiểu Hiểu bực bội đặt miếng bánh xuống, sau đó đặt hai tay lên vai An Điềm, ép cô phải nhìn về phía sảnh tiệc rồi hậm hực nói: “Hừ, cho dù có tự hành hạ thì cũng không thể chịu đựng một mình được, cô cũng là FA, cũng phải cùng bị hành hạ chung với tôi!”

Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời thì Trì Cảnh Dật trên sân khấu cũng đã nói xong lời mở màn, anh cất cao giọng tuyên bố: “Xin mời anh chị Cố bước lên sân khấu!”

Ngay lâp tức, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa sảnh, ngay cả An Điềm cũng bất giác nhìn theo hướng ấy.

Ở đó có hai đứa bé xinh xắn mặc trang phục thiên thần, tay cầm lẳng hoa tinh xảo, trong đó có đặt rất nhiều cánh hoa hồng, vừa đi vừa rải cảnh hoa.

Còn Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ thì đi sau hai đứa bé ấy, chậm rãi tiến vào hội trường.

Chu Mộng Chỉ đội một chiếc vương miện được làm từ vàng ròng, khoác tay Cố Thiên Tuấn, nở nụ cười hạnh phúc nhìn mọi người.

Cô mặc trên mình bộ váy hở ngực màu trắng được may thủ công bằng vải tơ tằm, khoe được bờ xương quai xanh kiều diễm như cánh bướm, trước ngực váy có đính một viên kim cương xanh sáng lấp lánh, phần trước váy xẻ cao để lộ đôi chân trắng trẻo, đôi giày cao gót nạm kim cương rực rỡ, phần đuôi váy trải dài khẽ quét lên tấm thảm đỏ tươi sau lưng.

Có lẽ do hôm nay là ngày vui nhất đắc ý nhất của Chu Mộng Chỉ nên vẻ mặt xanh xao do bệnh tật của cô ta lúc này lại trở nên rất rạng rỡ, đôi mắt anh đào tươi tắn trên gương mặt đẹp cổ điển càng làm tôn lên sự cao quý của trang phục mặc trên người.

Còn Cố Thiên Tuấn vì muốn hợp với bộ váy dạ hội của Chu Mộng Chỉ nên đã mặc một bộ vest trắng, tuy anh không đeo đầy trang sức như Chu Mộng Chỉ, nhưng cách ăn mặc đơn giản của anh vẫn khiến người ta phải chú ý.

Chỉ cần gương mặt đẹp trai ngời ngời và khí chất cao quý mà anh toát ra thôi cũng đủ làm mê đắm bất kì cô gái nào nhìn vào!

“Chị ba đẹp quá, anh ba đẹp trai quá, hai người họ hạnh phúc quá!” Lâm Hiểu Hiểu liên tục cảm thán, cô nhìn hai người họ một cách đầy ngưỡng mộ, nhất thời lại nhớ đến Tô Thanh Dương, cô không mong được giống như chị ba, có thể khoe sự hạnh phúc của mình ra cho mọi người thấy thế này, mà chỉ cần có được tình cảm của Tô Thanh Dương như tình cảm anh ba dành cho chị ba thôi thì cũng đã đủ rồi.

Những tiếng khen ngợi của Lâm Hiểu Hiểu, An Điềm đều nghe thấy hết, cô cười đau khổ, bất giác nhớ lại cảnh tượng hôn lễ năm xưa của mình và Cố Thiên Tuấn rồi so sánh nó với cảnh tượng kỉ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ.

Lúc ấy, An Điềm vì Cố Thiên Tuấn mà cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả, cô vốn là người hiểu chuyện và nghe lời, thế nên khi Cố Thiên Tuấn bảo không được công bố thông tin kết hôn của họ ra ngoài, cô đã đồng ý, Cố Thiên Tuấn bảo hôn lễ của họ chỉ cần mời bạn bè thân thích đến ăn một bữa cơm là được rồi, cô cũng đồng ý.

Cho dù Cố Thiên Tuấn có đưa ra yêu cầu gì, cô cũng cam tâm tình nguyện mà gật đầu nói đồng ý.

Khi bố của An Điềm giận dữ trước những yêu cầu này của Cố Thiên Tuấn, An Điềm đã nói với bố rằng, cho dù Cố Thiên Tuấn có làm gì thì cô cũng bằng lòng.

An Điềm lúc ấy chỉ có một suy nghĩ, hôn lễ hoành tráng gì chứ, trăm người tham dự làm gì chứ, chỉ cần Cố Thiên Tuấn yêu cô thôi là đủ rồi.

Nhưng đến sau này, An Điềm mới hiểu ra, nếu một người đàn ông yêu mình thì sao có thể để mình danh không chính ngôn không thuận, lấy anh ta mà không hề có một đám cưới nào như thế?