Thấy khuôn mặt đáng thương của Chu Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn trong lòng lại càng cảm thấy đau xót và áy náy, nhưng anh vẫn không thể nào làm chuyện đó với Chu Mộng Chỉ được. Trong sự bất lực, Cố Thiên Tuấn lại một lần nữa ngăn bàn tay của Chu Mộng Chỉ lúc này đã lần vào trong nội y của anh rồi khẽ nói: “Mộng Chỉ, em đã từng bảo với anh là sau khi uống rượu xong không nên ‘vận động’ mà, nếu có thai trong trạng thái như vậy sẽ làm tăng khả năng bị ốm của đứa bé. Tối nay hai ta đều đã uống rượu, lại cộng thêm việc anh hai đã từng bảo anh phải cố gắng kiềm chế bản thân, đợi em tịnh dưỡng đến khi đạt trạng thái sức khỏe tốt nhất đã.” Cố Thiên Tuấn nói đến đây thì khẽ hôn lên trán Chu Mộng Chỉ: “Thế nên cho dù anh rất muốn, nhưng chúng ta cũng vẫn nên đi nghỉ sớm đi.” Chu Mộng Chỉ thất thần nhìn Cố Thiên Tuấn, cũng phải, vì muốn cho Cố Thiên Tuấn đứa con khỏe mạnh nhất, Chu Mộng Chỉ đã xem rất nhiều sách, tham khảo ý kiến của rất nhiều bác sĩ, đương nhiên câu nói “khi uống rượu xong không nên vận động” này chính cô là người đã nói với Cố Thiên Tuấn. Tất cả những điều anh vừa nói đều đúng cả, chỉ là hôm nay cô đã chủ động như vậy mà anh lại từ chối cô, thế thì cô sao có thể không thất thần? “Mộng Chỉ, hôm nay em cũng đã mệt cả ngày rồi, mau đi tắm đi, anh sẽ sấy tóc cho em.” Cố Thiên Tuấn vì không muốn Chu Mộng Chỉ nghĩ ngợi quá nhiều nên vừa dùng lí do chính đáng từ chối cô lại vừa vẫn kịp thời thể hiện là mình thương yêu cô rất nhiều. Quả nhiên, Chu Mộng Chỉ nghe Cố Thiên Tuấn nói như thế thì gương mặt liền nở nụ cười, Thiên Tuấn vẫn cứ yêu thương mình như trước, tuy từ chối sự chủ động của mình nhưng đó cũng là vì nghĩ cho sức khỏe của mình và đứa con sau này của hai người thôi! Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ liền vui vẻ gật đầu: “Được rồi, vậy em đi tắm đây.” Thấy Chu Mộng Chỉ cuối cùng cũng không còn nghĩ ngợi nhiều nữa mà còn vui vẻ đi tắm, Cố Thiên Tuấn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi xuống giường, lại nhớ đến gương mặt xinh xắn của An An… * Ngày hôm sau, tại văn phòng tổng tài tập đoàn Cố Thị… “Thiên Tuấn, cậu gọi tôi đến là có việc gì? Chiều nay tôi còn có hai cuộc phẫu thuật cần phải làm, cậu nói mau đi.” Trì Cảnh Dật ngồi trên ghế sofa trong phòng, nhấp một ngụm soda mà Cố Thiên Tuấn đã mời anh. “Anh hai, em có việc muốn xin ý kiến anh một chút.” Cố Thiên Tuấn ngồi trước mặt Trì Cảnh Dật, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. “Lại là chuyện của cậu và vợ cậu à?” Trì Cảnh Dật lắc đầu, tự hỏi tự trả lời, “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, trước tiên phải tịnh dưỡng thật tốt, sau đó thì phải xem duyên phận, cuối cùng là tính đến nhân phẩm…” “Không phải là chuyện đó!” Cố Thiên Tuấn lập tức ngắt lời Trì Cảnh Dật, “Em muốn hỏi một chút, giám định quan hệ cha con làm như thế nào?” “Giám định cha con?” Trì Cảnh Dật cau mày, “Cậu không có con, việc gì phải làm giám định cha con?” “Có thể sau khi làm giám định cha con xong thì em sẽ có thêm một đứa con trai đã được bốn tuổi.” Cố Thiên Tuấn chắp tay chống cằm, trên khuôn mặt đẹp trai không giấu nổi nụ cười
“Có con trai? Còn bốn tuổi nữa?” Trì Cảnh Dật khẽ cười, “Thiên Tuấn, tôi cảm thấy cậu mua hết đất đai ở trung tâm thành phố chúng ta rồi xây một công viên để tản bộ nghe còn thực tế hơn đấy.” “Không phải là con của em và Mộng Chỉ.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu giải thích. “Không phải con của vợ chồng cậu sao?” Trì Cảnh Dật khựng một chút rồi hỏi, “Thế thì là con của cậu với ai?” “…” Cố Thiên Tuấn không trả lời, chỉ nhìn Trì Cảnh Dật đầy ẩn ý. Trì Cảnh Dật trông vẻ mặt Cố Thiên Tuấn rất nghiêm túc, nhận thấy anh không phải đang nói đùa, nhưng Thiên Tuấn sao đột nhiên lại có một đứa con bốn tuổi chứ? Thiên Tuấn bình thường giữ mình rất trong sạch, ngoài Chu Mộng Chỉ ra thì không hề tiếp xúc với người phụ nữ nào khác. Nếu nói người thật sự có khả năng xảy ra quan hệ với Cố Thiên Tuấn thì chỉ có người vợ cũ An Điềm từng kết hôn với Thiên Tuấn bốn năm trước mà thôi… Nghĩ đến đây, Trì Cảnh Dật lập tức giật mình: Bốn tuổi? An Điềm? “Không lẽ việc này có liên quan đến An Điềm sao?” Trì Cảnh Dật kích động đến mức suýt đứng dậy. Cố Thiên Tuấn không tin được mà nhìn Trì Cảnh Dật, nhưng không nói gì cả
Còn Trì Cảnh Dật nhìn thấy vẻ mặt “có thể khẳng định” ấy của Cố Thiên Tuấn thì lập tức không còn bình tĩnh được nữa, anh lắc đầu nói: “Thiên Tuấn, cậu phải biết là cậu không phải đang viết tiểu thuyết ngôn tình tổng tài cẩu huyết, tác giả thiểu năng đến mức sắp xếp cho nam nữ chính chỉ cần lên giường với nhau một lần thôi là đã có con rồi. Về góc độ y học thì việc một nửa gen của cậu muốn kết hợp với một nửa gen của An Điềm rồi biến thành một sinh linh là một việc phải trải qua rất nhiều gian khó, hoàn toàn không đơn giản như vậy đâu!” Nghe lời giải thích đầy chuyên nghiệp của Trì Cảnh Dật, Cố Thiên Tuấn bèn suy nghĩ một chút. Rồi anh nhìn Trì Cảnh Dật, nói một cách rất nghiêm túc: “Có lẽ là vì… năng lực của em tương đối mạnh, cho nên chỉ cần một lần là trúng.” “…” Trì Cảnh Dật cảm thấy cạn lời, bởi cho dù tình trạng sức khỏe của An Điềm có đang vào giai đoạn mang thai tốt nhất, năng lực của Cố Thiên Tuấn có mạnh đi nữa thì chuyện này cũng quá là trùng hợp! Còn nữa, nếu năng lực của Cố Thiên Tuấn tốt như thế thì tại sao đã kết hôn với Chu Mộng Chỉ bốn năm rồi mà vẫn chưa có con? Thế thì không lẽ sức khỏe của Chu Mộng Chỉ tệ đến thế sao? Hay là do hai người đã tạo quá nhiều nghiệt rồi? Cố Thiên Tuấn không muốn tranh luận với một người đàn ông như Trì Cảnh Dật về vấn đề “năng lực của mình rốt cuộc có mạnh hay không”, thế nên anh bèn chuyển chủ đề: “Được rồi anh hai, anh đừng có kinh ngạc nữa. Chúng ta nói tiếp xem, nếu làm giám định cha con thì sẽ làm thế nào.” Trì Cảnh Dật hết cách, đành phải bắt đầu giải thích cho Cố Thiên Tuấn nghe: “Các tế bào máu, lông tóc, dịch mũi, nước bọt của con người đều có thể dùng để giám định. Hiện tại việc giám định cha con được chia thành giám định nhiễm sắc thể và giám định máu, nhưng người ta dùng nhiều nhất vẫn là giám định DNA. Một người có 23 cặp nhiễm sắc thể, một cặp gen nằm cùng vị trí trên nhiễm sắc thể được gọi là gen đồng vị, thường thì một sợi đến từ cha, một sợi đến từ mẹ. Nếu kiểm tra gen đồng vị thì một sợi giống người mẹ, sợi còn lại phải giống người cha, nếu không thì sẽ có nghi vấn.” “Vậy sau khi giám định, làm sao biết được hai người có quan hệ cha con không?” Cố Thiên Tuấn nghiêm túc hỏi. “Lấy DNA để làm giám định cha con, chỉ cần kiểm tra khoảng mười mấy đến mấy chục DNA, nếu toàn bộ giống nhau hết thì có thể xác định quan hệ cha con, nếu có trên 3 vị trí không giống thì có thể loại trừ quan hệ cha con, nếu có 1 2 vị trí không giống thì có thể suy xét đến vấn đề đột biến gen, cần làm thêm một vài xét nghiệm nữa. Nếu làm giám định DNA để phủ định quan hệ cha con thì độ chính xác gần như đạt 100%, còn để khẳng định quan hệ cha con thì độ chính xác có thể đạt 99.99%.” Trì Cảnh Dật giải thích. “Vậy giám định cha con có thể tiến hành mà không cần người mẹ không?” Cố Thiên Tuấn cảm thấy An Điềm chắc chắn sẽ không ủng hộ việc giám định này, thế nên nếu việc này mà cần An Điềm tham gia thì chắc chắn là không ổn rồi.