Còn Cố Thiên Tuấn đang nhìn chằm chằm An Điềm hòng nhìn thấu suy nghĩ của cô cũng bị giọng nói của An An kéo ra khỏi suy tư. An Điềm quay đầu, hốt hoảng nhìn thấy An An được cô giáo nhà trẻ dắt tay, đứng cách cô không xa. Đứng sau An An là Lâm Hiểu Hiểu và Lâm Kính Trạch với vẻ mặt nghi hoặc, còn có bộ dạng quan tâm của Tô Thanh Dương. "An An!" An Điềm hoảng loạn chạy đến, cô ôm chặt An An vào lòng, cô không muốn Cố Thiên Tuấn nhìn thấy An An. "Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?" Vẻ mặt non nớt đáng yêu của An An tỏ vẻ khó hiểu, An An đưa tay vỗ vỗ lưng An Điềm để An Điềm bình tĩnh lại. "..." An Điềm không trả lời An An, chỉ ôm chặt cậu không rời, cô rất sợ Cố Thiên Tuấn sẽ bắt An An đi! An An bị An Điềm giữ rất chặt nên rất khó chịu, nhưng không nói ra. Vì An An lần đầu tiên nhìn thấy một người mẹ luôn kiên cường lạc quan trước mặt mình lại trở nên sợ hãi như vậy. Trong vô thức, An An nhìn về hướng người đàn ông kia đứng cách đó không xa. Trong phút chốc, ánh mắt hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau. Cố Thiên Tuấn nhìn thấy An An liền cau mày, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong anh, tạm không bàn đến lông mày của đứa trẻ này có chút giống mình, chỉ bằng cảm giác nhìn thấy An An thì cũng đủ để Cố Thiên Tuấn cảm thấy bản thân phải đi làm xét nghiệm quan hệ cha con rồi. Đương nhiên An An cũng cảm thấy choáng ngợp mạnh mẽ trước người đàn ông đó và cảm giác muốn được gần gũi của mình. Nhưng An An có thể cảm nhận được rõ ràng hơn rằng nỗi sợ của mẹ dường như đến từ người đàn ông này! Chỉ cần là người khiến mẹ khó chịu thì đều là người xấu cả! Khuôn mặt nhỏ bé của An An bỗng chốc trở nên kiên định: Bây giờ cậu đã bốn tuổi rồi, không phải là đứa trẻ hai ba tuổi nữa, nên cậu sẽ bảo vệ mẹ! Lúc này Cố Thiên Tuấn đã nhấc chân đi về hướng An An, anh rất muốn đến trước mặt An An, ngồi xổm xuống nhìn thật kỹ đứa bé này, càng muốn được nói chuyện với đứa trẻ này một lúc. "Anh muốn làm gì?" An Điềm ngay lập tức chú ý đến hành động tiếp cận của Cố Thiên Tuấn: Cố Thiên Tuấn thật sự muốn cướp đi An An, không được, tuyệt đối không được! An Điềm run rẩy cả người bế An An lên, loạng choạng lùi về sau, cô hốt hoảng nhìn Cố Thiên Tuấn, liên tục lắc đầu: "Không được qua đây! Không được qua đây!" An Điềm dường như hét lên hết sức có thể, tiếng hét thất thanh khiến cho tất cả mọi người sững sờ. "An Điềm, để tôi ngắm thằng bé nào." Cố Thiên Tuấn không hề vì tiếng hét của An Điềm mà dừng lại, anh mặc kệ thần sắc hoảng loạn của An Điềm, tiếp tục đi về hướng An An
An Điềm sắc mặt tái nhợt bế An An, cô nhìn thấy Cố Thiên Tuấn cách mình và An An càng lúc càng gần, càng lúc càng gần: Làm sao đây? Cố Thiên Tuấn đang đến, anh ta sẽ cướp An An đi mất! Rốt cuộc cô phải làm sao đây? An Điềm cắn chặt môi, cô lúc này đây sợ đến nỗi không thể di chuyển được: Tại sao mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy! Cô không thể để mất An An, cô không muốn! "Tránh xa mẹ con ra!" Chính là lúc tất cả mọi người đang chăm chú theo dõi sự việc, An An chợt dõng dạc hô to bằng giọng non nớt và giận dữ, khiến cho ánh mắt mọi người đều tập trung vào An An. An An được An Điềm ôm chặt vào lòng, nhìn Cố Thiên Tuấn nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chú đừng đi qua đây!" Nghe thấy giọng nói non nớt quát tháo đó của An An, Cố Thiên Tuấn sắp đi đến gần An Điềm và An An đột nhiên dừng bước, anh cũng lắc đầu hoài nghi: Đứa trẻ này dường như rất ghét mình! Nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đã dừng bước, An An lập tức quay lại nhìn Tô Thanh Dương, An An còn nhỏ đã quan sát rất tốt, biết người chú này luôn theo dõi mẹ con An An. "Chú ơi, mẹ con không khỏe, chú đưa hai mẹ con con về nha được không?" An An nhìn Tô Thanh Dương hỏi lớn. Tô Thanh Dương lúc đầu sững sờ, anh không ngờ An An lại gọi mình vào lúc này. "Được không chú ơi? Con rất thích chú!" An An nhắc lại cho cho nghe Tô Thanh Dương lần nữa. Tô Thanh Dương vội hoàn hồn, anh gật đầu: "Được" Tô Thanh Dương nói xong bèn đi đến trước mặt An Điềm, An An thuận thế ôm lấy cổ của Tô Thanh Dương, thân thiết sà và lòng anh, sau đó nhìn An Điềm: "Mẹ ơi, con đói quá, chúng ta về nhà ăn cơm đi?" Lúc này An Điềm vẫn chưa hoàn hồn trở lại, chỉ cần có thể giúp cô thoát khỏi chuyện của Cố Thiên Tuấn thì việc gì cô cũng làm được. An Điềm vội gật đầu: "Ừ, chúng ta về thôi!" An Điềm nói xong bèn kéo tay của Tô Thanh Dương, chạy đến xe của anh. Tô Thanh Dương nhìn An Điềm kéo tay mình, lại quay đầu nhìn ba người kia với vẻ mặt khác nhau, tay ôm An An, bước vội vào xe. Những người khác cũng dõi nhìn ba người họ vội vàng vào xe, sau tiếng nổ máy, xe chở An Điềm dần đi xa
Lúc này, An Điềm ngồi trong xe vẫn ôm khư khư An An, cô quay đầu lại, nhìn thấy hình bóng của Cố Thiên Tuấn nhỏ dần qua tấm gương cho đến khi biến mất. Thấy vậy, An Điềm mới bình tâm lại một chút, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn an tâm. An Điềm nắm chặt tay lại, cố gắng suy nghĩ: Nhìn bộ dạng của Cố Thiên Tuấn, anh ta chắc chắn cảm thấy có gì đó không ổn rồi, vừa nãy cô rất may mắn đã không để Cố Thiên Tuấn tiếp cận An An. Nhưng còn ngày mai? Ngày kia? Cô và An An trốn được một lúc nhưng làm sao trốn được một đời đây. Dù bây giờ cô xin nghỉ việc rời khỏi thành phố H đi nữa, nhưng chỉ cần Cố Thiên Tuấn muốn gặp An An, với sự cố gắng của anh ta, cô và An An có chạy đến chân trời góc bể thì Cố Thiên Tuấn cũng sẽ tìm ra được hai mẹ con họ! Nghĩ đến đây, An Điềm nhắm chặt đôi mắt, tâm trạng sợ mất đi An An khiến cô cô lần nữa run sợ. "Mẹ ơi mẹ không sao chứ?" "An Điềm cô không sao chứ?" An An luôn quan tâm An Điềm và Tô Thanh Dương đang lái xe đều đồng thanh hỏi. Giọng nói của hai người khiến cho An Điềm hoàn hồn lại, cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé của An An, mỉm cười nói: "Mẹ không sao." An Điềm nói xong thì nhìn về Tô Thanh Dương: "Tôi không sao, cảm ơn anh Tô." Tô Thanh Dương nhìn qua gương chiếu hậu nhìn thấy An Điềm thần sắc không được tốt, cuối cùng chỉ gật đầu: "Ừ." Anh nhìn thấy An Điềm đang vô cùng sợ hãi và buồn bã, sự thương yêu trong lòng đột nhiên trỗi dậy, anh rất muốn hỏi Cố Thiên Tuấn và An Điềm, cả An An nữa, rốt cuộc có quan hệ gì. Nhưng, bây giờ trước mặt An An, Tô Thanh Dương cũng biết An Điềm có điều không tiện nói, hơn nữa, An Điềm cũng không nhất định là muốn nói những chuyện trong lòng với mình. Nên bây giờ Tô Thanh Dương chỉ muốn đển An Điềm biết: Bất kỳ lúc nào, chỉ cần cô ý muốn, anh luôn ở bên cô. Bây giờ An An vẫn được An Điềm ôm chặt thật chặt, tuy cậu không biết xảy ra chuyện gì, nhưng từ đầu đến cuối An An đều hiểu một điều: Cậu phải bảo vệ mẹ mình thật tốt! "Mẹ ơi, đừng sợ, An An sẽ luôn ở bên cạnh mẹ." An An dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vào lưng của An Điềm, giống một người đàn ông đang an ủi An Điềm vậy "An An..." An Điềm nghẹn ngào chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của An An, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, "An An của mẹ khôn lớn rồi, biết bảo vệ mẹ rồi." "Mẹ ơi, con sẽ mãi mãi bảo vệ mẹ mà." An An nhìn An Điềm nói một cách nghiêm túc. Nhìn vào đôi mắt sáng của An An, An Điềm không kiềm được ghì chặt An An vào lòng, rơi giọt nước xuống, nơi mà An An không nhìn thấy được…