"Không cần đâu, tôi..." "An Điềm cô sao thế?" Lâm Hiểu Hiểu lầm bầm, "Mỗi lần tôi muốn giúp cô, cô đều giống như là đang chịu tội vậy! Quyết vậy đi, tôi và cô sẽ cùng đi đón An An!" "Thật sự là không cần phiền thế đâu." An Điềm xua tay từ chối, cô vốn đã nợ Lâm Hiểu Hiểu rất nhiều ân tình, không thể nợ thêm nữa! "Có gì đâu mà phiền" Thường những việc mà Lâm Hiểu Hiểu đã quyết thì không ai có thể thay đổi được, cô nhìn An Điềm, tò mò nói, "Cô đón An An về chắc cũng một thời gian rồi hả, tôi cứ nghe cô lẩm bẩm tên của An An, còn chưa được gặp nó nữa này!" "...." An Điềm không nói gì, cô lại đưa tay xem giờ, cuối cùng gật đầu đồng ý. Một là thực sự thời gian đã muộn rồi, hai là, Lâm Hiểu Hiểu vì sau khi biết An An sống với cô rồi thì tạo rất nhiều điều kiện cho cô, có lúc cho phép An Điềm đi trễ về sớm nếu Hiểu Hiểu muốn gặp An An, cô nhất định sẽ hài lòng. Tuy nhiên, khi An Điềm gật đầu đồng ý với Lâm Hiểu Hiểu, Lâm Hiểu Hiểu lại quay đầu qua Tô Thanh Dương đang im lặng: "Anh Tô, tan làm anh có việc gì không? Hay là cùng em đi đón An An nhé." "Tôi?" Tô Thanh Dương ngạc nhiên và vui mừng, sau đó nhìn An Điềm hỏi, "Có được không?" "Đương nhiên là được rồi!" Lâm Hiểu Hiểu không đợi An Điềm trả lời đã tự ý thay An Điềm quyết định, "Anh và An Điềm cũng là bạn tốt, đi thăm con trai cô ấy cũng đâu có gì!" Lâm Hiểu Hiểu đương nhiên là biết, quan hệ của Tô Thanh Dương và An Điềm không chỉ dừng lại ở mức bạn tốt rồi. Nhưng cô hiểu rõ con người của An Điềm và anh Tô, điều quan trọng nhất là, Lâm Hiểu Hiểu đoán ra anh Tô thật sự rất có hứng thú với con trai của An Điềm. Cô vốn định giúp anh Tô theo đuổi An Điềm. Bây giờ vì để thỏa mong muốn của anh Tô, cô chịu thiệt một chút thì có sao đâu? Tuy nhiên, An Điềm vẫn không nói gì, cô không muốn sự việc trở nên như vậy, cô không muốn làm Lâm Hiểu Hiểu bị tổn thương, cũng không muốn có quá nhiều va chạm với Tô Thanh Dương. Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy An Điềm im lặng không nói gì thì biết ý của cô. Nhưng, trong lòng Lâm Hiểu Hiểu, điều cô ấy quan tâm nhất vẫn là anh Tô của cô. Vì anh Tô, Lâm Hiểu Hiểu không thể không đặt một tay lên vai của Tô Thanh Dương, tay còn lại nắm lấy An Điềm nói: "Được rồi, hai người không nói gì thì coi như mặc định rồi nhé! Chúng ta xuất phát nào!" An Điềm đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn khuất phục trước lời đề nghị của Lâm Hiểu Hiểu
Cô thở dài và đi theo Lâm Hiểu Hiểu. Còn Tô Thanh Dương cũng do dự một hồi rồi để mặc Lâm Hiểu Hiểu khoác vai anh đi. Cứ như vậy, ba người ba nỗi băn khoăn cùng đi đón An An. Trên đường đi… An Điềm ngồi phía sau không nói một lời, ngược lại Lâm Hiểu Hiểu ngồi bên tay lái phụ rất vui, cô và Tô Thanh Dương trò chuyện, còn thỉnh thoảng kéo An Điềm vào câu chuyện. Cũng may là có sự nhiệt tình của Lâm Hiểu Hiểu cùng các chủ đề bất tận, cuối cùng ba người cũng không quá ngại ngùng. Lúc này, điện thoại của Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên vang lên, cô lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy số điện thoại hiển thị, lập tức hét lên: "Thôi chết, sao tôi lại quên béng đi việc này thế?" Lâm Hiểu Hiểu vừa phàn nàn vừa bấm phím nghe: "Anh." "Hiểu Hiểu, không phải là đi ăn với anh ba và chị ba sao? Bây giờ anh và anh ba đang ở dưới công ty em đây, em đâu rồi?" Lâm Kính Trạch đứng bên chiếc siêu xe Lamborghini màu hồng của mình, quay đầu nhìn Cố Thiên Tuấn với sắc mặt vô cảm, trách móc hỏi. Vốn dĩ Lâm Hiểu Hiểu và Lâm Kính Trạch, đã hẹn Cố Thiên Tuấn còn có Chu Mộng Chỉ cùng đi ăn cơm, Hôm nay vì mối quan hệ làm ăn nên Lâm Kính Trạch đi với Cố Thiên Tuấn, nên định sau khi tan làm đến công ty Tô Thị đón Lâm Hiểu Hiểu trước, sau đó Chu Hán Khanh giám đốc marketing Cố Thị sẽ đón Chu Mộng Chỉ trực tiếp đến nhà hàng
Nhưng khi đợi Lâm Kính Trạch và Cố Thiên Tuấn đến Tô Thị thì những người ở đó nói Lâm Hiểu Hiểu đã về rồi, nên Lâm Kính Trạch mới gọi điện cho Lâm Hiểu Hiểu. "Em quên mất chuyện này!" Lâm Hiểu Hiểu bối rối, "Xin lỗi anh, bây giờ em có việc gấp. Hay là anh thay em nói xin lỗi anh ba và chị ba. Hôm khác chúng ta cùng đi ăn cơm đi!" "Thật là." Lâm Kính Trạch thở dài, đứa em gái này lúc nào cũng cẩu thả, cũng may anh ba chị ba không phải là những người chấp nhặt, nên chắc không có vấn đề gì. Chỉ là, Lâm Kính Trạch rất quan tâm hiện Lâm Hiểu Hiểu đang làm gì mà quên cả việc ăn cơm với anh ba và chị ba, nên anh hỏi: "Vậy giờ em đang ở đâu? Làm gì thế?" "Bây giờ em và anh Tô với lại An Điềm còn đón con trai An Điềm tan học!" Lâm Hiểu Hiểu quay đầu nhìn Tô Thanh Dương đang nghiêm túc lái xe, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, cô cứ nhìn anh Tô là quên hết tất cả mọi chuyện trên đời, ngay cả việc khó khăn lắm mới mời được anh ba chị ba đi dùng bữa cùng mà cô cũng quên luôn. Nhưng, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy như vậy quá lời rồi! "Đi đón con của An Điềm?" Lâm Kính Trạch cau mày, lúc này mới nhớ ra, từ khi An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu trở thành bạn tốt thì Lâm Hiểu Hiểu ngoài việc hay nhắc đến Tô Thanh Dương thì còn có An Điềm nữa. Nhưng, ngoài Lâm Hiểu Hiểu hay nhắc đến, Lâm Kính Trạch cũng coi như đã biết đến An Điềm rồi, trước tiên cô là một người phụ nữ thông minh xinh đẹp, được Tô Thanh Dương đánh giá cao và thích, anh hai Trì Cảnh Dật cũng rất chú ý đến cô, còn nữa, lần trước anh ba còn chỉ đích danh An Điềm này tham gia dự án mà họ và Tô Thị hợp tác! "À, anh nhớ ra rồi." Lâm Kính Trạch gật đầu, "Hình như em từng nói với anh, An Điềm từng kết hôn còn có con nữa rồi." Thực ra, Lâm Kính Trạch khá ngạc nhiên về điều này, anh lớn tuổi hơn An Điềm và vẫn chưa lập gia đình, nhưng ngay cả con mà An Điềm cũng có rồi! Và điều khiến Lâm Kính Trạch ngạc nhiên nhất là không ai có thể điều tra ra được những chuyện trước đây của An Điềm. "Vậy cũng được, anh xin lỗi anh ba chị ba rồi hôm khác chúng ta cùng dùng bữa." Lâm Hiểu Hiểu cười ha ha rồi nói, "Anh à, nếu không có gì nữa thì em cúp máy đây." "Ừ, em nhớ xin lỗi anh ba đấy, làm gì làm đi." Lâm Kính Trạch nói xong vừa định cúp máy. Lúc này đây, Cố Thiên Tuấn đứng bên Lâm Kính Trạch từ nãy giờ nói: "Kính Trạch, đợi chút, khoan cúp máy." "Sao vậy?" Lâm Kính Trạch quay qua, không hiểu nổi anh ba bình thường không để ý những chuyện vụn vặt bỗng nhiên lên tiếng. "Hỏi Hiểu Hiểu, địa chỉ mà cô ấy đến là ở đâu, bây giờ chúng ta đi đón cô ấy sau đó cùng đi dùng bữa tối." Cố Thiên Tuấn vẻ mặt lạnh lùng nói.