Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 177: 177: Cô Ấy Không Chấp Nhận Cậu







Nam Mẫn sờ đầu Nam Lâm đầy yêu thương, nhẹ giọng nói: “Sao tôi có thể bỏ rơi em được cơ chứ, nếu tôi không xem em là em gái mình thì đã không nghe lời Nam Nhã, gọi em về đây”.

Cô khẽ cười: “Khỏi phải nói, ba năm không gặp, khi gặp lại em tôi cũng sợ, sợ em sẽ thay lòng đổi dạ”.

Nam Lâm ngây thơ nhìn cô.

Nam Mẫn khẽ thở dài: “Lòng người có quỷ, muốn sa ngã thật sự rất dễ dàng.

Nam Lâm, tôi không có quá nhiều yêu cầu với em, chỉ mong rằng em có thể giữ được tấm lòng son này, mãi mãi không bao giờ thay đổi”.

Nam Lâm gật đầu, cái hiểu cái không.

“Tôi cũng muốn giải thích với em một câu”.

Nam Mẫn đột nhiên nói: “Tôi cho người lắp máy quay lén ở chỗ Nam Ninh Trúc và Nam Ninh Bách, nhật ký của em cũng được phát hiện vào lúc đó, xem nhật ký của em khi chưa được cho phép, xin lỗi nhé”.

Cũng do xem được nhật ký của Nam Lâm, nên cô mới biết năm đó Nam Lâm thật sự đau lòng khổ sở vì cái chết của mình, cũng biết bao năm nay cô ấy sống không hề dễ dàng một chút nào.


Nam Lâm lắc đầu, không khỏi ngượng ngùng nói: “Nhật ký của em không ghi lại thứ gì tốt lành cả, nó chỉ là nơi em trút giận mỗi khi tâm trạng khó chịu mà thôi”.

Nam Mẫn cười: “Tôi biết, sau này tâm trạng không tốt thì nói với tôi, tôi sẽ mãi mãi là người đứng sau ủng hộ em, bảo vệ em”.

Nam Lâm ngoan ngoãn gật đầu.

Dừng lại một lát, cô ấy hơi chần chừ nói: “Thế, bác hai với bố em…”
“Sắp rồi”.

Ánh mắt Nam Mẫn tối sầm lại: “Bọn họ sẽ phải trả cái giá rất đắt cho những hành động của mình.

Chỉ là tôi cần tìm được một người trước đã, chuyện trong nhà mình, chúng ta sẽ đóng cửa giải quyết”.

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Không thể để bọn họ sống thoải mái như thế được.


Luật sư Trình đã ra tay quả nhiên có sự khác biệt.

Cuối cùng Lí Long Thăng bên kia cũng đã chịu mở miệng, ông ta đã dùng số tiền bồi thường hợp đồng của Tư Đạc và Thư Anh để lấp vào lỗ hổng, giúp bản thân giảm nhẹ hình phạt.

Nam Mẫn cũng đã đưa ra một số điều kiện nhất định, Lí Long Thăng buông tha cho Tư Đạc và Thư Anh, cô cũng sẽ tha cho con trai ông ta một con đường sống, để Lí Bân được phép đóng tiền bảo lãnh để có được tự do.

Bên bà Lí thì mặc kệ chồng không thèm quan tâm, Lí Bân vừa thoát được bà ta lập tức đưa con ra nước ngoài, tạm lánh đi một thời gian.

Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
Thuyền thông Tinh Vực lập tức tổn thất hai cái cây rụng tiền là Thư Anh và Tư Đạc, lại gặp phải một đống kiện tụng, giá cổ phiếu xuống rồi lại xuống, hoàn toàn rơi xuống vực sâu.


Ngược lại, truyền thông Nam Tinh đã ra tay rất nhanh, Tinh Vực bên kia vừa mới kết thúc hợp đồng thì Tư Đạc và Thư Anh đã lần lượt đăng bài thông báo gia nhập truyền thông Nam Tinh, chính thức trở thành nghệ sĩ của Nam Tinh.

Nam Mẫn đối xử với bọn họ cũng không tệ, trực tiếp tặng hợp đồng đại diện bộ sưu tập trang sức mới cho Thư Anh làm quà ra mắt, Tư Đạc thì nhanh chóng bước chân vào đoàn phim của đạo diễn thiên tài Lâm Giác, nắm giữ vai nam hai, bức ảnh tạo hình nhân vật vừa được tung lên thì người hâm mộ lập tức bùng nổ.

“Vợ cũ của cậu hành động nhanh quá thể nhỉ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã xoay chuyển, vực dậy cả truyền thông Nam Tinh!”
Phó Vực đóng cửa ở trong phòng được vài ngày, sắp xa lánh xã hội đến nơi, vừa mở điện thoại lên đã thấy rất nhiều tin tức, giật mình trố hết cả mắt ra ngoài.

“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe không vậy?”
Phó Vực ngồi trên sô pha, nhìn Dụ Lâm Hải vẫn cắm đầu cắm cổ vào máy tính, khuyên nhủ: “Người anh em à, từ bỏ đi, cậu không thể làm lại cô ấy đâu.

Chúng ta đã cố mấy ngày nay rồi, vẫn không thể giải được tầng mã hóa thứ tư trong hồ sơ của cô ấy, có thể thấy cô ấy đã gia tăng bảo mật rồi, đúng là người con gái đáng sợ mà”.

Dụ Lâm Hải râu ria xồm xoàm, mắt đen như gấu trúc, tơ máu giăng như mạng nhện, anh đã thử rất nhiều cách rồi nhưng mãi vẫn không thể phá được tầng mã hóa thứ tư.

Anh tức giận ném con chuột đi, thầm mắng một câu, đầy thất bại.

Tình hình của Phó Vực cũng không khá hơn anh là bao, trông già đi rất nhiều, ngồi cùng với Dụ Lâm Hải mấy ngày nay khiến anh ta có cảm giác cơ thể bị vét sạch, trống rỗng.

Anh ta ăn cánh bánh chocolate để bổ sung năng lượng: “Cậu cần gì phải làm thế, cứ nhất quyết phải điều tra đến cùng.

Tiểu Mẫn không phải là người bình thường, bây giờ tôi cực kỳ chắc chắn về điều này, nói không chừng cô ấy là người ngoài hành tinh đấy”.


Dụ Lâm Hải híp đôi mắt u ám lại, tầm mắt dừng trên bức hình của Nam Mẫn trong máy tính.

Trong bức ảnh đó, trông Nam Mẫn chỉ mới mười bốn tuổi, mái tóc dài như thác xõa sau lưng, gương mặt xinh đẹp lại trong trẻo, đầy ý cười, nụ cười đó hồn nhiên và rực rỡ như thế, đang giơ hai ngón tay với ống kính.

Anh cũng muốn cô cười như thế với mình, trở nên vui vẻ và hoạt bát như thế một lần nữa.

“Không điều tra nữa”.

Dụ Lâm Hải đột nhiên tắt máy tính đi: “Cô ấy là hacker cũng được, là người ngoài hành tinh cũng thế, cô ấy chính là Nam Mẫn, chỉ cần là cô ấy thì tôi sẽ chấp nhận hết”.

Phó Vực suýt nghẹn chết vì thái độ của anh, mím môi sửa lại lời Dụ Lâm Hải.

“Này người anh em, hình như cậu nhầm lẫn điều gì đó rồi, bây giờ không phải là cậu có chấp nhận cô ấy hay không, mà là cô ấy không thèm chấp nhận cậu”.

.